Lúc này Giang Nghệ đang trốn ở lối giữa bàn cùng vách tường, dùng hết sức lực hét về phía Sở Duyệt.
Cô gái này không đơn giản, cho dù cô biết bí mật lớn nhất của căn cứ, nhưng lúc này Giang Nghệ cũng không dám xác định liệu cô có phải là người trong căn cứ thực nghiệm hay không.
Hắn ta nói những lời này, chẳng qua là muốn phân tán lực chú ý của Sở Duyệt, chờ viện binh đến.
- Hắn không phải là‘ số 1’ gì đó, cũng không phải chuột bạch, hắn là người! Hắn có tên, tên của hắn là Mục Ca!
- Ha ha a……
Giang Nghệ nở nụ cười, đáy mắt hiện lên một tia đã hiểu, hóa ra là người có liên quan tới “số 1”.
Nhưng sau đó hắn ta lại giống như phát điên, điên cuồng nói:
- Mục Ca? Đó là thứ gì? Cô có biết tôi đang nghiên cứu cái gì hay không? Chỉ cần tôi nghiên cứu ra thành quả, thế giới này sẽ được cứu, toàn nhân loại đều sẽ biết ơn tôi, sẽ cảm động đến rơi nước mắt!
- Trong quá trình cứu vớt nhân loại, hy sinh vài người thì có sao, tất cả đều đáng giá!! Có thể trở thành đối tượng nghiên cứu của tôi, bọn họ hẳn nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng….
- Phi!!!
Giang Nghệ còn chưa nói xong, đã bị một tiếng phi của Sở Duyệt chặt đứt:
- Các người, con mẹ nó, các người là một đám trộm cướp không biết xấu hổ! Lại còn không biết xấu hổ mà lên mặt nói cái gì mà vì toàn nhân loại, tất cả các người đều là vì chính mình! Các người là một lũ u nhọt rác rưởi, một đám phế vật có não không nhân, có mắt không tròng, hét vào mặt người khác hai tiếng như dã thú, liền thật cho rằng mình là người.!!
Sở Duyệt vốn không muốn nói mấy lời vô nghĩa với loại người như Giang Nghệ, nhưng nghe thấy mấy lời vô sỉ của hắn, cô vẫn không nhịn được vẫn mở miệng mắng lại.
Người như vậy không mắng hai câu phát tiết một chút, cô sợ bản thân sẽ nghẹn tới nội thương.
Giang Nghệ thấy Sở Duyệt mở miệng mắng hắn, chẳng những không tức giận, ngược lại khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Đúng, chính là như vậy, tận tình mắng cho thống khoái đi, ngàn vạn đừng dừng lại.
Người bên ngoài sắp vào tới.
Nhưng giây tiếp theo nụ cười của hắn ta liền cứng lại ở khóe miệng, mặc dù miệng cô đang mắng người, nhưng bàn tay Sở Duyệt lại không ngừng.
Trong cơn tức giận, Sở Duyệt cũng không khách khí với Giang Nghệ nữa, lưỡi dao gió tạm thời không thể đâm thủng lá chắn tinh thần của Giang Nghệ, cô liền ngưng tụ một lôi cầu lớn trong lòng bàn tay, rồi ném nó về phía góc tường chỗ Giang Nghệ.
Giang Nghệ chỉ cảm thấy đôi mắt hoa lên, ngay sau đó từng đạo tia sét màu trắng sáng xẹt qua, lá chắn tinh thần lực trước mặt hắn ta liền vỡ tan tan thành tro bụi.
Ngay sau đó, lưỡi dao gió liền xoay tròn bổ về phía cổ hắn ta.
“Đương! Đương!”
Nhưng lưỡi dao gió lại không thể cắt đứt cổ Giang Nghệ như bình thường, mà chém vào một vật gì đó cực kỳ cứng rắn.
Giang Nghệ toát mồ hôi lạnh, may mắn hôm nay hắn muốn nghiên cứu cách khống chế thây khô nên đã mặc một bộ áo bảo vệ, bằng không sau công kích vừa rồi, hắn chắc chắn đã xong đời.
Nhưng ngay sau đó, hắn liền hiểu được bản thân đã vui mừng quá sớm.
Lưỡi dao gió đi qua, một ngọn lửa bay thẳng vào mặt hắn.
Giang Nghệ chỉ cảm thấy trước mặt có một luồng nhiệt nóng bỏng, cả người liền biến thành một quả cầu lửa ngã xuống mặt đất, ngay cả chiếc ghế ông chủ bên cạnh cũng không thể tránh khỏi vận mệnh bị thiêu rụi.
Giờ khắc này, hắn thậm chí còn ước gì mình được chết một cách thống khoái dưới lưỡi dao gió kia, còn hơn là bị dày vò đầy thống khổ trong lửa như bây giờ.
Không đúng! Sao người này có nhiều loại dị năng như vậy?
Đây là ý niệm cuối cùng trong đầu Giang Nghệ, sau khi giãy giụa mấy cái trên mặt đất, liền không động đậy nổi nữa.
Tầng hầm vốn không có nhiều không khí lưu thông, đốt Giang Nghệ còn đỡ, không sinh ra nhiều khói như vậy, nhưng cái ghế không cẩn thận đốt phải kia, quả thực giống như một xưởng sản xuất khói vậy, khói dày đặc đến mức làm người ta muốn ngạt thở.
Sở Duyệt khống chế ngọn lửa rồi dập tắt nó, nhưng toàn bộ tầng hầm ngầm đã bị khói đen bao phủ, thấy Phó Hồng Vũ khom người ho khan kịch liệt, Sở Duyệt nhìn thoáng qua trên lầu rồi nói với cô ta:
- Phó tiểu thư, phía trên có người tới, phiền cô đi lên chặn bọn họ ở cửa giúp tôi, chỉ cần nói là vừa rồi Giang Nghệ gọi bọn hắn tới để dập lửa, nhưng bây giờ lửa đã bị dập tắt, bảo bọn họ trở về.
Phó Hồng Vũ ngơ ngác gật gật đầu, máy móc xoay người đi lên cầu thang.
Tuy hiện tại cô ta đã biết rõ gương mặt thật của Giang Nghệ, nhưng trong lòng cô ta lại cảm thấy mờ mịt khi hắn cứ vậy mà chết trước mặt mình.
Nhưng đi được vài bước, cô ta chợt tỉnh táo lại, bắt đầu từ lúc Giang Nghệ lộ ra sát ý với cô ta, ánh mắt của hắn chưa từng nhìn cô ta lấy một lần, lạnh lùng đến mức làm cô ta cảm thấy vừa may mắn vừa sợ hãi.
Đúng lúc này, có mấy người từ cửa tầng hầm ngầm vọt vào, cả đám đứng trên cầu thang, đều ngây ngẩn cả người khi nhìn thấy cảnh tượng ở tầng hầm.
Trong tầng hầm ngầm khói đặc cuồn cuộn, không ai nhìn rõ phía dưới đang xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy Phó đại tiểu thư che miệng ho khan đi lên cầu thang.
Phó Hồng Vũ ngẩng đầu nhìn đám người trên cầu thang, mở miệng nói với bọn họ:
- Không có việc gì, trở về đi. Vừa rồi phía dưới bị cháy mới gọi các người đến, hiện tại lửa đã được dập, đều trở về đi.
Đám người thoáng nhìn nhau, trong mắt đều có nghi hoặc, giáo sư giang chưa bao giờ sử dụng báo động này, vừa rồi bọn họ còn cho rằng đã xảy ra chuyện lớn gì.
Nhưng rất nhanh bọn hắn đã cẩn thận suy nghĩ lại, xét theo làn khói từ tầng hầm bay ra, vừa rồi hẳn là cháy không nhỏ, ấn nút cảnh báo cũng rất bình thường.
Suy cho cùng, đối với giáo sư giang, đồ vật dưới tầng hầm này còn quan trọng hơn mạng sống của hắn.
Về việc ngọn lửa bắt đầu như thế nào, mọi người đều lén nhìn phó đại tiểu thư, trong lòng ngầm hiểu cô ta đang tức giận với giáo sư Giang, hình như chiều nay hai người bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn, lúc nãy hẳn là Phó đại tiểu thư lại nổi giận đến phát hỏa a?
Một buổi tối, mọi người vội vội vàng vàng bò dậy, hóa ra lại là hai vợ chồng đang giận dỗi, thật là xui xẻo, thà về đi ngủ còn hơn.
Đám người người bị Phó Hồng Vũ đuổi ra khỏi tầng hầm đều tự bổ não.
Ra đến cửa, Phó Hồng Vũ quay đầu nhìn thoáng qua tầng hầm, từ vị trí này, cô ta không thể nhìn thấy hai người Sở Duyệt nữa.
Cô ta cũng không đóng cửa tầng hầm lại, mà thuận thế ngồi trên ghế gác ở cửa, thuận miệng gọi người, bảo hắn ta gọi anh cả của cô ta tới.
Trong tầng hầm, lúc này Sở Duyệt đã đi vào trong phòng kính, cửa phòng này luôn đóng, cho nên bên trong không có nhiều khói.
- Sao lại thế này? Mục Ly, có vấn đề gì sao?
Sở Duyệt vừa vào cửa, đã hỏi Mục Ly.
- Tiểu Duyệt, không gian của chị hình như không ổn, chị không thể mang Tiểu Ca vào trong không gian.
Mục Ly lo lắng đến toát mồ hôi, nhìn thấy Sở Duyệt liền vội vàng nói cho cô biết.
- Sao có thể? Chị thử lấy đồ ra chưa?
Sở Duyệt cũng cảm thấy nghi hoặc, cô bảo Mục Ly làm thí nghiệm, đồng thời cô cũng thử làm thí nghiệm, có thể đồ ra cũng có thể tùy lấy thu vào.
Mục Ly cũng vậy, cô ấy lấy đồ ra rồi bỏ vào không gian hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng vừa rồi vì sao cô ấy lại không thể đưa Mục Ca vào?
Cô vội vàng bước đến trước giường, thử thu Mục Ca, nhưng vẫn không được.
- Có phải là do Mục Ca đang nằm hay không? Không phải không gian của chị phải đứng mới có thể đi vào sao?
Sở Duyệt thấy Mục Ly không thu được Mục Ca, cũng có chút sốt ruột, nếu cô thu Mục Ca, không biết hai Mục Ca gặp nhau trong không gian sẽ ra sao.
Điểm này là do Mục Ca nói ra, Mục Ca của thời không này vẫn mang theo không gian hoàn chỉnh của hắn, hai không gian của hai thời không tương ngộ, không biết ai sẽ xảy ra chuyện gì.