Trên chiếc giường nhỏ trong phòng, có một thiếu niên gầy giống như bộ xương khô đang nằm ở đó, làn da trắng xanh dị thường, nhìn qua không thấy có chút sinh khí nào, những cái ống cắm trên người hắn còn có cảm giác tồn tại hơn.
Mục Ly nhìn em trai người không ra, người quỷ không ra quỷ đang nằm trên giường, không biết nên bắt đầu từ đâu để chạm vào hắn, so sánh với Mục Ca ở trong không gian, giống như hai người khác nhau!
Cô ấy vẫn luôn cho rằng, Mục Ca gầy yếu trong không gian đã đủ thảm rồi, không nghĩ tới Mục Ca ở trong tay Giang Nghệ lại bị tra tấn thành ra như vậy!
Mục Ly vươn đôi tay run rẩy chạm nhẹ vào gương mặt của Mục Ca, nhẹ nhàng nói với hắn:
- Tiểu Ca, chị tới rồi! Chị tới đón em về nhà! Chúng ta về nhà!
Mục Ca nằm trên giường không có bất cứ phản ứng gì, vẫn cứ lẳng lặng ngủ say, ngủ say trong thế giới của mình.
Mục Ly gắt gao nắm chặt nắm tay, hung hăng bấm vào lòng bàn tay mình, hít sâu một hơi, giơ tay lau nước mắt, hiện tại không phải lúc để khóc, phải nhanh chóng đưa Mục Ca vào không gian.
Đây là cách lúc trước bọn họ đã thống nhất, sau khi tìm được Mục Ca, sẽ đưa Mục Ca nằm bất động vào trong không gian của Mục Ly, đợi đến khi tìm được nơi an toàn, sẽ dung hợp hai người ở hai thời không với nhau.
Mục Ly chạm tay lên chiếc giường nhỏ cùng những dụng cụ bên cạnh, muốn đưa Mục Ca cùng những thiết bị duy trì sự sống của hắn vào không gian của mình.
Nhưng khi cô ấy đặt tay lên phía trên, những thiết bị này đó cùng Mục Ca đang nằm trên giường lại không thể đi vào không gian.
Mục Ly có chút hoảng, thử lại hai lần, nhưng đều không thành công.
Đây là có chuyện gì?!
Chẳng lẽ trong căn phòng này cũng có mấy thứ giống như ở căn cứ thực nghiệm, có thể ngăn cản ngưng tụ dị năng?
Mục Ly quay đầu lại nhìn về phía Sở Duyệt bên ngoài bức tường kính, muốn cho Sở Duyệt tiến vào xem thử có thể đưa Mục Ca vào không gian hay không.
Tuy rằng nếu làm như vậy rất có thể sẽ khiến Mục Ca ở hai thời không gian hợp nhất ngay tại chỗ, nhưng hiện tại không gian của cô ấy không dùng được, cũng chỉ đành mạo hiểm làm như vậy.
Bên ngoài, Giang Nghệ nhìn thấy Mục Ly chạy vào phòng cũng định xoay người trở về, nhưng lại bị Sở Duyệt chặn đường.
Giang Nghệ đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Sở Duyệt, hóa ra, bọn họ đến vì "Số 1"!
Là giám đốc đổi ý sao?
Hay là Hàn Định tự mình phái người tới đây?
Nhưng mặc kệ chuyện này là chủ ý của ai, hắn tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ kẻ nào đoạt "Số 1" khỏi tay mình!
Thật vất vả mới có thể nắm giữ "hắn" trong tay mình, hắn tuyệt đôi sẽ không chắp tay nhường ra nữa.
Trong nháy mắt, tinh thần lực của Giang Nghệ đã phân thành vài sợi, chia ra đâm về phía ba người, bao gồm cả Mục Ly ở trong phòng.
Lúc này hắn ta sẽ dùng hết toàn lực, không một chút lưu tình.
Nhưng những sợi tinh thần lực của hắn ta lại bị chặn lại bởi một lá chắn vô hình nào đó, không thể tiến thêm một bước tới gần mục tiêu.
Cùng lúc đó, bỗng nhiên Giang Nghệ cảm thấy đầu óc đau nhói giống như bị kim đâm.
Hắn ta lập tức nhận ra có gì đó không đúng, nhanh chóng ngưng tụ các sợi tinh thần lực vừa mới tản ra thành lá chắn, nhìn vẻ mặt tràn đầy hưng phấn của Sở Duyệt đang đứng đối diện ở hắn, lông mày nhíu chặt lại.
Rốt cuộc cô gái này có lai lịch gì, cô cũng có dị năng hệ tinh thần, hơn nữa có khả năng cấp bậc còn cao hơn hắn ta.
Sở Duyệt cũng kinh ngạc nhìn Giang Nghệ, theo lý thuyết mạt thế vừa mới bắt đầu, ngoại trừ cái người được trọng sinh lại có không gian để gian lận là cô, những người khác vẫn đang dừng ở cấp một, cấp hai.
Nhưng Giang Nghệ thì không, lần trước lúc Sở Duyệt đụng độ hắn ta, tinh thần lực của hắn ít nhất đã đạt tới cấp ba, trước đó cô vẫn luôn nghĩ không ra, làm thế nào mà hắn leo lên được.
Nhưng vừa rồi, trong chớp mặt tinh thần lực của Sở Duyệt thăm dò qua, cô đột nhiên hiểu ra.
Dị năng hệ tinh thần của Giang Nghệ, không phải có được nhờ dịch dị năng, cũng không phải bị tang thi cào rồi thức tỉnh.
Năng lực của hắn hẳn là do hấp thụ năng lượng tự nhiên ban đầu mà sinh ra, giống như những thực nghiệm thể trong căn cứ thực nghiệm đó, là siêu năng lực thuần túy tự nhiên và không tạp chất.
Loại dị năng này mạnh hơn loại dị năng thức tỉnh ở hậu kỳ rất nhiều, năng lượng cũng tương đối thuần khiết, cô thật sự rất muốn có nó.
Cái loại cảm giác này giống như người nghiện rượu gặp được rượu ngọt, ngửi được mùi thơm của rượu nhưng lại không được uống, ruột gan cồn cào khó chịu.
Giang Nghệ nhìn Sở Duyệt đang chắn trước mặt, khóe môi nhếch lên, hỏi:
- Là ý của ai?
Hắn vừa nói, vừa nâng tay lên một cách tự nhiên, khi hai bàn tay ma sát vào nhau, đồng thời bất động thanh sắc ấn lên màn hình đồng hồ trên cổ tay.
Cái nút này ấn xuống, người của hắn ở trong tòa nhà này rất nhanh sẽ vọt từ bên ngoài vào, chỉ là không chừng anh cả Phó gia cũng sẽ chạy tới.
Cho nên trước khi người trong căn cứ tới, hai người còn lại có thể tha được thì tha, nhưng Phó Hồng Vũ phải chết!
Phó Hồng Vũ đứng phía sau Sở Duyệt, thấy người đàn ông mà cô ngưỡng mộ từ nhỏ đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh băng, giống như nhìn người chết, đột nhiên một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Phó Hồng Vũ.
Hắn ta thật sự muốn giết cô!
Chưa bao giờ Phó Hồng Vũ thanh tỉnh như lúc này, người đàn ông này chưa bao giờ yêu cô ta, cũng chưa từng có tình cảm với người nhà cô ta, trước nay hắn ta chỉ có lợi dụng bọn họ!
- Đồng hồ trên tay hắn có cái cái nút, là một thiết bị báo nguy, có thể gọi người của hắn tới, vừa rồi hình như tôi nhìn thấy hắn ấn xuống.
Sở Duyệt không nói cho cô ta biết tên, nên Phó Hồng Vũ chỉ có thể lôi kéo quần áo Sở Duyệt, vội vàng nói với cô.
Phó Hồng Vũ vừa dứt lời, thì có một người đàn ông chạy xuống cầu thang tầng hầm, chính là người đàn ông canh cửa vừa rồi.
Chỉ là hắn ta còn chưa kịp đi xuống cầu thang, đã bị lưỡi dao gió bất ngờ bay qua cắt một đường lớn trên cổ hắn.
Người đàn ông ngã xuống cầu thang, mà Giang Nghệ cũng ngoài ý muốn mà ngây người, Sở Duyệt đột nhiên lao về phía trước, duỗi tay muốn túm lấy Giang Nghệ.
Không nghĩ tới Giang Nghệ lại phản ứng rất nhanh, khi Sở Duyệt lao về phía hắn ta, hắn ta đột nhiên ngồi xổm xuống, thuận thế lăn một vòng trên mặt đất, sau đó bổ nhào ra phía sau một bàn dụng cụ.
Sở Duyệt nhìn nhìn bàn tay trống không, trên mặt có chút thất vọng, vừa rồi thiếu chút nữa là có thể hấp thu được năng lượng hệ tinh thần của Giang Nghệ.
- Tiểu Duyệt!
Trong phòng, Mục Ly gọi Sở Duyệt qua vách tường kính.
Sở Duyệt quay đầu nhìn lại, mới phát hiện Mục Ly còn chưa đưa Mục Ca vào không gian,, cô hơi nhíu mày, sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì?
Sở Duyệt quay đầu nhìn về phía Giang Nghệ, ánh mắt lạnh băng, hiện tại cô không rảnh chơi trò mèo vờn chuột trò với Giang Nghệ, cho dù cô muốn năng lượng của Giang Nghệ, cũng không quan trọng bằng việc giúp Mục Ca dung hợp với bản thân ở thời không này.!!
Được rồi, cùng lắm thì cô không uống ngụm rượu này, phải nhanh chóng tiễn tên biến thái này đi sớm một chút thì cô mới an tâm.
Nghĩ đến đây, lưỡi dao gió của đã xoay trở về của Sở Duyệt, lại tấn công về phía Giang Nghệ.
Giang Nghệ chỉ cảm thấy một cổ sát khí cường đại đang phóng về phía mình, vội vàng khởi động dị năng ngưng tụ một lá chắn tinh thần, miễn cưỡng mới có thể chặn được công kích của lưỡi dao gió.
- Rốt cuộc cô là ai? Là giám đốc sai cô tới giết tôi sao? Bọn họ hối hận, muốn đoạt lại ‘ số 1 ’ sao?