Ở cửa tầng hầm có một người đàn ông mặc áo khoác da, nhìn thấy Phó Hồng Vũ mặc áo choàng đen đang đi tới, không khỏi nhíu mày.
Hắn nhớ rõ giáo sư Giang không thích bọn họ dùng quần áo cách ly này, vì sao lại để phó đại tiểu thư mặc a?
Lúc này Phó Hồng Vũ đã đi tới trước mặt hắn, hỏi như bình thường:
- Giang Nghệ…… còn ở bên trong sao?
Người nọ gật gật đầu, Phó Hồng Vũ liền trực tiếp lướt qua hắn ta, đẩy cửa đi vào bên trong, hắn ta cũng không dám nói gì, dù sao người ta cũng là vợ chưa cưới của giáo sư Giang, giáo sư Giang cho phép cô ta tự do ra vào ở đây.
Sở Duyệt đi cuối cùng, quay đầu nhìn người đàn ông kia một cái, chỉ thấy hắn ta ngồi lại trên ghế, bắt đầu nhàm chán nhắm mắt dưỡng thần, sau đó liền không nhúc nhích.
Sau khi đi cầu thang xuống tầng hầm, không gian bên dưới khá rộng, bên trong còn có rất nhiều thiết bị thoạt nhìn khá cao cấp, còn có một vài cái giá kỳ kỳ quái quái, đặt các loại chai lọ vại bình.
Phó Hồng Vũ dừng lại ở cuối cầu thang, sau đó quay đầu nhìn Sở Duyệt rồi chỉ chỉ một gian phòng nhỏ ở phía trước.
Sở Duyệt theo thủ thế của Phó Hồng Vũ, nhìn thoáng qua căn phòng kia, rồi quay đầu nhìn Mục Ly.
Mục Ly nhìn Sở Duyệt rồi gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu ý của cô.
Sở Duyệt đi đến trước phòng, mới phát hiện đây là một căn phòng trong suốt được làm bằng kính.
Trong phòng, Giang Nghệ đang ngồi trước một chiếc giường nhỏ, trong tay cầm quyển sách, nhẹ giọng đọc, giọng nói ôn nhu như đang dỗ dành bé con của mình.
Chung quanh chiếc giường nhỏ đều là các loại thiết bị duy trì sự sống, dữ liệu trên điện tâm đồ đều theo quy luật và ổn định.
Trên chiếc giường nhỏ chỉ có thể nhìn thấy một chỗ nhỏ phồng lên, nếu không nhìn kỹ, còn tưởng trên giường không có gì cả.
Phần đầu bị Giang Nghệ chặn một phần, không nhìn rõ được người trên giường là ai, nhưng Sở Duyệt có một cảm giác rất mãnh liệt, người trên giường chắc chắn là Mục Ca.
Lúc này Giang Nghệ cũng nhìn thấy Sở Duyệt ở bên ngoài, thực tế từ lúc Sở Duyệt vào cửa tầng hầm, hắn đã chú ý thấy có người đi vào.
Cũng không biết vì sao người ở cửa lại cho cô vào đây, vốn Giang Nghệ có thể ngăn cản không cho cô tiếp tục tiến vào.
Nhưng khi hắn ta nhìn rõ Sở Duyệt, hắn ta lại cảm thấy cô gái này giống như đi ra từ chỗ sâu trong đáy lòng mình vậy, mỗi một chi tiết đều khắc sâu trong tâm hắn, trong lòng hắn có một loại cảm giác rung động chưa bao giờ xuất hiện.
Lúc này hắn quay đầu, nhìn xuyên qua bức tường kính trong suốt, hứng thú đánh giá Sở Duyệt.
- Giang Nghệ, giám đốc Nhậm phái tôi đến để nói cho anh biết, không thể tiếp tục dùng dịch dị năng, việc dùng dịch dị năng sẽ biến thành thây khô đã bị trợ lý của giáo sư Từ tiết lộ cho phía chính phủ.
Sở Duyệt đứng ở bên ngoài, lớn tiếng nói với Giang Nghệ trong phòng kính.
Trong phòng, sắc mặt Giang Nghệ khẽ biến, tỉnh táo lại, hắn ta chắc chắn mình chưa từng gặp qua cô gái này, nhưng cô gái này giống như rất quen thuộc với căn cứ thực nghiệm..
Giang Nghệ đứng lên, đẩy cửa đi ra, duỗi tay đẩy đẩy mắt kính, hỏi Sở Duyệt:
- Là giám đốc Nhậm bảo cô tới? Vì sao tôi không nhớ là đã gặp cô ở căn cứ?
Lúc Giang Nghệ đứng dậy đi ra ngoài, Sở Duyệt liền nhìn thấy sườn mặt của người trên giường.
Quả nhiên không sai, là Mục Ca!
Nghe Giang Nghệ hỏi chuyện, Sở Duyệt bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, cười cười, bình tĩnh trả lời:
- Trước kia tôi là người thủ ở lầu mười, anh chưa từng gặp tôi là rất bình thường.
Giang Nghệ khẽ cau mày, lời Sở Duyệt nói, trong lòng đã tin vài phần.
Lầu 10 ở căn cứ thực nghiệm là sự tồn tại hắn chưa từng biết đến trước đó, phải đến khi hắn mang “số 1” đi, giám đốc mới ẩn ẩn lộ ra cho hắn biết một chút, nhưng cụ thể là dạng gì, thì hắn hoàn toàn không biết.
Nếu không phải người của căn cứ thực nghiệm sẽ không thể biết đến nơi đó.
Sở Duyệt nhìn sắc mặt Giang Nghệ, liền biết hắn đã tin hơn phân nửa, cô vội vàng rèn sắt khi còn nóng, nói tiếp:
- Anh không dùng dịch dị năng ở nơi này đấy chứ? Nếu có thì nhanh chóng tìm cách giải quyết đi, đừng đợi đến khi có người biến thành thây khô, tin tức bị truyền ra, khiến chính phủ chú ý.
- Yên tâm đi, từ khi tôi tới đây, đến bây giờ chỉ có ba người biến dị thành thây khô, tôi đã để bọn họ áp chuyện này xuống, tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ bị tang thi cào mới biến dị.
Giang Nghệ cười cười, nói một cách đầy tự tin.
- Cho nên, dùng dịch dị năng thật sự sẽ biến thành thây khô, đúng không?
Trong một góc, Phó Hồng Vũ mặc áo choàng đen, giọng nói run rẩy bước ra, cô ta nhìn chằm chằm Giang Nghệ với đôi mắt ngấn lệ và hỏi.
Cả người Giang Nghệ sững sờ, hắn ta có chút không rõ tình huống hiện tại là như thế nào, nếu cô gái này là người của căn cứ thực nghiệm, vậy vì sao Phó Hồng Vũ lại mặc đồ cách ly xuất hiện ở chỗ này?
- Anh nói a! Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Vì sao lại muốn hại gia đình tôi? Giang Nghệ, ba tôi coi anh như con ruột của mình.
Phó Hồng Vũ đã thương tâm đến mức phát điên, cô ta lao tới túm lấy áo blouse trắng của Giang Nghệ, chất vấn hắn ta vì sao lại đối xử với cô ta như vậy.
- Hồng Vũ, cô bình tĩnh một chút, đừng để người khác lừa, chẳng lẽ cô không phát hiện, mọi chuyện có gì đó không thích hợp sao?
Giang thành một tay giữ chặt tay Phó Hồng Vũ, một bàn tay khác từ từ kéo chiếc mũ áo choàng đen trên đầu cô ta xuống, bình tĩnh nói với cô ta.
Thần kỳ chính là Phó Hồng Vũ thật sự an tĩnh lại, cắn môi nhìn Giang Nghệ không nói chuyện.
Đôi mắt giấu phía sau cặp mắt kính của Giang Nghệ hơn híp lại, một cổ tinh thần lực nhắm thẳng vào đầu óc của Phó Hồng Vũ mà đâm tới.
“A ——”
Bỗng nhiên Phó Hồng Vũ cảm thấy đầu óc đau đớn, nhịn không được mà hét tiếng tới, hai tay buông ra áo Giang Nghệ ra, ôm lấy đầu mình.
Sở Duyệt vội vàng bước tới, chắn trước mặt Phó Hồng Vũ, bày ra vẻ nghĩa chính từ nghiêm mà quát Giang Nghệ:
- Giang Nghệ, tại sao anh phải dùng tinh thần lực công kích Phó Hồng Vũ? Anh đã cho cô ấy dùng dịch dị năng sao? Hiện tại anh muốn giết người diệt khẩu sao?
Giang Nghệ không nói chuyện, nhưng lại tăng thêm công kích về phía Phó Hồng Vũ.
Người phụ nữ này ngày thường thoạt nhìn chẳng ra gì, nhưng không nghĩ tới lại có thể chống đỡ được công kích tinh thần lực của hắn.
Nếu đổi lại là người khác, sớm đã bị một đòn công kích tinh thần lực này giết chết, làm gì còn có cơ hội đau.
Nhưng sau khi hắn dùng nhiều sức hơn nữa, lại phát hiện tinh thần lực của mình giống như bị cái gì đó chặn, căn bản không thể làm thương tổn Phó Hồng Vũ, cô ta đã chậm rãi đứng dậy từ trên mặt đất, dùng ánh mắt bi thương cực độ, mà lạnh nhạt để nhìn hắn.
Sao lại thế này?
Vì sao hắn ta lại có cảm giác tinh thần lực của mình bị áp chế!
Giang Nghệ gắt gao cau mày, nhìn Sở Duyệt đang che trước người Phó Hồng Vũ.
Cô gái này, rốt cuộc là ai?
- Mục Ly, mau đi tìm Mục Ca!
Sở Duyệt lợi dụng khoảng trống này,, vội gọi Mục Ly đi mang Mục Ca trở về trước .
Lúc này Mục Ly cũng đã đi ra, nghe được tiếng hét lớn của Sở Duyệt, đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía bóng dáng đơn bạc, gầy yếu gần như vô hình trong phòng kính, đó là bộ dạng của Mục Ca khi ở phòng thí nghiệm a!
Cô ấy không quan tâm điều gì nữa, lao tới đẩy cửa kính ra, chạy như bay về phía Mục Ca.