Nhìn thấy Phó Hồng Vũ đột nhiên im lặng, Sở Duyệt biết câu hỏi này của cô đã đã chạm đến trong lòng cô ta.
Cô thở dài một hơi, dùng ngữ khí có chút nghiêm trọng nói:
- Nói thật cho cô biết, chúng tôi cũng là người bị hại của dịch dị năng, trong ngọn núi kia có một cái căn cứ thực nghiệm, bên trong căn cứ đó đã có mấy trăm người thành thây khô, chúng tôi tới nơi này tìm hắn, cũng chỉ là muốn khuyên hắn đừng lại, đừng dùng dịch dị năng hại người. Ai! Quá thảm!
Mục Ly đứng bên cạnh nhìn nhìn Sở Duyệt, cũng vội vàng gật đầu theo, buồn bã nói:
- Đúng vậy, quá thảm!
Phó Hồng Vũ ngẩng đầu nhìn Sở Duyệt, ánh mắt phức tạp, cô ta vẫn không muốn tin Giang Nghệ sẽ làm như vậy đối với mình và gia đình, nhưng lý trí của cô ta lại ẩn ẩn cảm thấy, chuyện này rất có thể là sự thật.
Nếu chuyện này là sự thật, vậy ba và các anh trai của cô ta phải làm gì bây giờ?
- Tôi không tin, hơn nữa tự tôi sẽ đi hỏi hắn!
Nhìn thấy nét quật cường trên mặt Phó Hồng Vũ, Sở Duyệt có chút muốn vặn đầu cô ta, lời đã nói đến mức này rồi, cô gái này còn một lòng muốn bảo vệ Giang Nghệ, nhìn bộ dáng giống như là chân ái a.
- Cô cảm thấy nếu cô hỏi, hắn sẽ nói thật với cô sao? Một người yêu đương đến mù quáng không có đầu óc như cô, có khi hắn còn chẳng cần động não nghĩ xem lấy cái cớ gì, chỉ một câu là có thể khiến cô thu trở về, cô có tin hay không?
- Ai yêu đến mất não? Cô căn bản không hiểu tình cảm của chúng tôi……
Phó Hồng Vũ bị nói là yêu đến mất não, tức khắc phát hỏa, nhưng cãi được một nửa, cô ta lại không nói được nữa.
- Không phải là cô yêu đến mất não, cô chỉ là một kẻ thất bại trong tình yêu mà thôi.
Sở Duyệt sắp dùng hết kiên nhẫn, nhưng nghĩ đến chuyện có thể xúi giục được Phó Hồng Vũ, cô lại bình tĩnh lại.
Rốt cuộc cho dù cô cùng Mục Ly có thể thuận lợi tìm được Mục Ca, nhưng muốn vô thanh vô tức đưa người đi, sau đó giết chết Giang Nghệ thì vẫn có chút khó khăn.
Ở trong căn cứ này, bọn họ chỉ là một kẻ xâm nhập, một khi nháo ra động tĩnh lớn, người trong căn cứ chắc chắn sẽ cầm lấy vũ khí nhắm ngay về phía bọn họ.
Căn cứ này không phải căn cứ thực nghiệm trong núi kia, đám người nơi đó chết chưa hết tội, mà người nơi này lại là người sống sót chân chính, cô không thể xuống tay tàn nhẫn được.
Nhưng lúc này muốn cô buông tha cho Giang Nghệ, Sở Duyệt nuốt không trôi khẩu khí này.
Loại cặn bã biến thái này càng về sau sẽ càng mạnh, càng khó đối phó, nếu thả cho hắn tiếp tục nhảy nhót trên thế giới này, không biết sẽ gieo tai họa cho bao nhiêu người đây!
Hơn nữa cô thực sự cảm thấy tiếc cho căn cứ này, đêm nay bọn họ một đường tới đây, nhìn thấy người sống sót ở nơi này đều được an trí không tồi.
Nếu một nhà Phó Hồng Vũ xảy ra chuyện, căn cứ này sẽ gặp phải một hồi rung chuyển rất lớn, đời trước có lẽ căn cứ này không có người đứng ra chống đỡ, cho nên toàn bộ căn cứ đều bị huỷ diệt, ngay cả cái tên cũng không còn lưu lại dấu vết.
Căn cứ bị phá hủy, không biết những người sống sót trong căn cứ, còn lại bao nhiêu người đây.
Hiện tại Sở Duyệt vạch trần bộ mặt thật của Giang Nghệ, sau này cho dù một nhà Phó Hồng Vũ biến thành thây khô, ảnh hưởng đối với căn cứ cũng sẽ nhỏ hơn rất nhiều a??
Phó Hồng Vũ muốn phản bác, mở miệng, lại không thể phản bác, cuối cùng nhẹ giọng hỏi:
- Nếu lời cô nói là sự thật, vậy có cách nào để cứu những người đã sử dụng dịch dị năng không?
- Có lẽ về sau sẽ có, chuyện này phía chính phủ đã tham gia vào, hàng mẫu của dịch dị năng đã được đưa đến tay viện sĩ Long, bọn họ sẽ tiến hành nghiên cứu dịch dị năng, tìm được biện pháp giải quyết vấn đề này.
Lời này của Sở Duyệt cũng không coi là nói dối, ít nhất tám phần là thật.
- Viện sĩ Long? Là viện sĩ Long mà tôi nghĩ tới sao?
Phó Hồng Vũ có chút không thể tưởng tượng, viện sĩ long đó chính là ngôi sao sáng trong giới virus, cả nước không ai không biết tên của , nếu thật sự là ông, hẳn sẽ có hy vọng đi!
- Còn có thể là viện sĩ long nào? Cho nên cô có thể tưởng tượng loại đồ vật này nguy hiểm cỡ nào. Hiện tại tôi hỏi cô, có mang chúng tôi tới phòng thí nghiệm không, hay là cô muốn tiếp tục tự lừa dối chính mình, tùy ý để Giang Nghệ tiếp tục làm hại một nhà các người?
Phó Hồng Vũ cúi đầu, những gì mà hai người này nói, không phải cô không tin, chuyện một nhà cô ta dùng dịch dị năng chỉ có một vài người biết, ngay cả mấy nhân viên nghiên cứu đi theo Giang Nghệ ca cũng không biết.
Hơn nữa bọn họ còn biết chuyện ở trong núi, ngay cả bản thân cô ta cũng không biết gì về nơi đó.
Cô ta không lo lắng cho bản thân, nhưng nếu ba và hai anh trai cô ta xảy ra chuyện gì, cho dù cô ta có biến thành thây khô cũng sẽ áy náy cả đời.
Lúc trước khi Giang Nghệ cho một nhà bọn họ dùng dịch dị năng, ba và hai anh trai còn có băn khoăn, không muốn trực tiếp dùng nó, là cô ta đã vỗ ngực bảo đảm cho Giang Nghệ: Hắn nhất định sẽ không hại bọn họ!
- Tôi dẫn hai người tới phòng thí nghiệm, các người đối chất với nhau, tôi muốn nghe chính miệng hắn nói!
Phó Hồng Vũ ngẩng đầu, ánh mắt hàm chứa kiên định nhìn Sở Duyệt nói.
- Không thành vấn đề!
Sở Duyệt gật đầu, kéo Phó Hồng Vũ đứng dậy.
Phó Hồng Vũ cắn răng, dẫn Sở Duyệt cùng Mục Ly đi về phía phòng thí nghiệm.
Có Phó Hồng Vũ dẫn đường, dù trên đường gặp phải đội tuần tra, bọn họ cũng không phải trốn tránh nữa, Sở Duyệt cùng Mục Ly đều cởi áo choàng đen ra, rồi cầm trên tay, dù sao áo choàng quá lớn, thoạt nhìn có chút kỳ quái.
Rất nhanh ba người đã đến một tòa nhà ba tầng.
Ở cửa có một cánh cửa sắt, bên trong có hai người gác, nhưng khi thấy người đến là Phó đại tiểu thư, lập tức mở cửa cho cô, rồi ân cần hỏi:
- Đại tiểu thư, đã trễ thế này rồi, sao cô lại tới đây?
Phó Hồng Vũ nhìn thoáng qua người mở cửa cho mình, miễn cưỡng gật gật đầu, không nói chuyện, trực tiếp dẫn Sở Duyệt cùng Mục Ly đi vào bên trong.
Sở Duyệt vừa vào cửa đã khoác chiếc áo choàng đen trong tay lên người Phó Hồng Vũ, cũng nói Mục Ly nhanh chóng mặc vào.
Phó Hồng Vũ sửng sốt, đang muốn nói chuyện, Sở Duyệt lại mở miệng trước:
- Chút nữa cô cùng Mục Ly ở bên ngoài chờ, hắn nhìn thấy cô, nhất định sẽ giảo biện, chúng ta sẽ không cho hắn cơ hội này.
- Có thể, nhưng cô lấy thứ này ra, nặng muốn chết!
Phó Hồng Vũ vừa nói, vừa muốn cởi áo choàng ra, nhưng lại bị Sở Duyệt đè lại:
- Giang Nghệ có dị năng hệ tinh thần, cho dù cô trốn, hắn cũng có thể nhìn thấy cô ở nơi đó, mặc cái này vào, hắn sẽ không nhìn thấy cô.
Phó Hồng Vũ nghe Sở Duyệt nói xong, bỗng nhiên sững sờ tại chỗ, cô ta chợt nhớ tới những lần “ vô ý” nghe được những lời “chân thành” của Giang Nghệ, mà cô còn cảm thấy đau lòng cho hắn, vì có chuyện gì hắn cũng luôn nghẹn trong lòng, không chịu nói với cô ta.
Hóa ra, hắn có thể cảm giác được cô đang đứng ở nơi đó, nên cố ý nói những lời này cho cô ta nghe sao?
Hít vào một hơi, Phó Hồng Vũ siết chặt áo choàng đen trên người, dẫn hai người Sở Duyệt đi tới tầng hầm ngầm của ngôi nhà.
Lúc này, chắc chắn Giang Nghệ còn chưa ngủ, khẳng định là đang ở cạnh đối tượng nghiên cứu của hắn, mà kể chuyện xưa a!
Phó Hồng Vũ cũng không biết vì sao Giang Nghệ lại thích đối tượng nghiên cứu kia như vậy, ban ngày như giống như không đủ, buổi tối trước khi ngủ còn muốn nói chuyện với người đó trong chốc lát.
Nếu không phải cô ta đã biết đối tượng nghiên cứu kia là một cậu bé, có lẽ cô ta đã nghĩ người thực vật kia là bạch nguyệt quang của Giang Nghệ.