Sở Duyệt để Mục Ly chờ cô ở dưới lầu, căn phòng có ánh đèn sáng nằm ở tầng ba, độ cao này đối với Sở Duyệt bây giờ thì không tính là gì, vài bước đã leo lên phía trên.
Người phụ nữ trong phòng đang phát tiết tính tình, cô ta ngồi ở mép giường dùng sức đấm gối đầu của chính mình, trong miệng mắng oán hận:
- Có gì đặc biệt hơn người! Có gì đặc biệt hơn người! Anh không cần tôi, thì vẫn có rất nhiều người khác cần tôi, Phó Hồng Vũ tôi sao phải treo cổ trên một thân cây chết là anh chứ? Ngày mai tôi sẽ tìm một người vừa đẹp trai vừa có cơ bắp, hơn anh gấp một trăm lần! A ——
Tiếng hét của cô ta giống như bị bóp nghẹt trong cổ họng, nhưng đột nhiên có một người xuất hiện ngoài cửa sổ làm tiếng hét của cô ta tăng lên một cấp độ mới, giây tiếp theo lại Sở Duyệt bịt miệng nhét trở về.
Không đợi cô ta kịp phản ứng lại và phản kháng, Sở Duyệt đã tóm lấy tay cô ta, bắt đầu hấp thu dị năng của cô ta.
Phó Hồng Vũ có thể cảm giác được dị năng của mình đang bị tiêu hao với tốc độ rất nhanh, cô ta hoảng sợ nhìn về phía Sở Duyệt, muốn nói chuyện lại bị Sở Duyệt khống chế, không nói được một lời.
- Nghe này! Tôi chỉ cần cô dẫn đường giúp tôi, nếu cô không nghe lời, tôi sẽ hấp thu hết dị năng của cô, biến cô thành một kẻ vô dụng, ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ trả lại năng lượng cho cô, nghe hiểu liền chớp mắt hai cái.
Sở Duyệt vừa cẩn thận hấp thu năng lượng của Phó Hồng Vũ, vừa nhỏ giọng uy hiếp bên tau cô ta.
Phó Hồng Vũ vội vàng chớp mắt hai cái, thật vất vả dị năng của cô ta mới có được, dù thế nào cũng không thể đánh mất nó được.
Tuy cô ta không biết người này hấp thu năng lượng của cô ta bằng cách nào, nhưng loại cảm giác năng lượng bị xói mòn nhanh chóng này thật đáng sợ.
Hơn nữa, khi bị người này khống chế, cô thậm chí còn không thể phản kháng được chút nào, cả người giống như hoàn toàn bị điều khiển vậy.
Sở Duyệt thấy cô ta gật đầu, liền túm theo cô ta trực tiếp nhảy từ trên lầu xuống, lưỡi dao gió biến thành đôi cánh sau lưng cô, để cô vững vàng hạ xuống đất, ngay sau đó liền mang theo Mục Ly nhanh chóng rời khỏi căn nhà này.
Phó Hồng Vũ bị che miệng, tiếng hét khi nhảy xuống bị kẹt trong cổ họng, cả người choáng váng bị đưa tới phía sau ngọn núi nhỏ.
- Tôi sẽ thả cô ra, nhưng nếu cô dám hét lên, tôi sẽ giết cô ngay lập tức, nghe thấy không?
Sở Duyệt cảnh cáo Phó Hồng Vũ một tiếng, thấy cô ta chớp mắt liên tục, lúc này bàn tay đang che miệng cô ta mới buông ra.
Phó Hồng Vũ vội vàng dùng sức hít hít một hơi thật mạnh, vừa rồi thiếu chút nữa cô ta đã tắc thở.
Cô ta hít sâu hai hơi, cuối cùng cũng hòa hoãn lại, liền nghe thấy người mặc đồ đen đã bắt cô ta hỏi:
- Phòng thí nghiệm trong căn cứ này ở đâu? Mang chúng ta đi!
- Phòng thí nghiệm? Các người tới phòng thí nghiệm làm gì?
Phó Hồng Vũ lập tức cảnh giác, phòng thí nghiệm chính là địa bàn của Giang Nghệ ca, hai người này muốn tới đó làm gì?
Tuy vừa rồi cô ta còn tức giận với hắn, nhưng cô ta không thể để người nguy hiểm này tới phòng thí nghiệm tìm hắn.
- Cô quản tôi làm gì, dẫn đường là được.
Sở Duyệt lười nói với cô ta, liền kéo cô ta định đi, ai biết Phó Hồng Vũ lại ngồi xổm xuống ăn vạ, trong miệng nói:
- Nếu các người không nói tới đó làm gì, đánh chết tôi cũng sẽ không dẫn các người đi!
- Gần đây trong căn cứ của cô có người đột nhiên biến thành thây khô không rõ nguyên nhân không?
Bỗng nhiên Sở Duyệt nhìn Phó Hồng Vũ rồi hỏi.
Phó Hồng Vũ bất ngờ ngẩng đầu, hai mắt mở lớn nhìn Sở Duyệt, gần đây đúng là có hai người đột nhiên biến thành thây khô, đều là dị năng giả mà Giang Nghệ ca mang tới đây.
Không ai biết biết vì sao bọn họ lại bất ngờ biến dị, bọn họ cũng chưa từng rời khỏi căn cứ, không thể nào là do tang thi cắn mà biến dị được, Giang Nghệ ca đã để ba cô ta áp chuyện này xuống,, nhưng làm sao người này biết được?
- Có phải cô cũng được tiêm cái gọi là dịch dị năng nên mới có được dị năng hay không? Cả nhà cô đều được tiêm nó?
Sở Duyệt nhìn Phó Hồng Vũ hỏi tiếp nói.
Lúc này hai mắt của Phó Hồng Vũ cùng trừng lớn hơn nữa, người phụ nữ này rốt cuộc là ai, chuyện liên quan đến dịch dị năng, vì sao người này lại biết được?
Vừa rồi lúc Sở Duyệt hấp thu năng lượng dị năng của cô ta đã phát hiện có gì đó không thích hợp, năng lượng của cô ta vừa không tinh khiết, lại rất yếu ớt, giống như năng lượng của Giang Thành trước đây.
Sở Duyệt liền đoán được, người phụ này cũng là dùng dịch dị năng thức tỉnh dị năng, như vậy, người cho cô ta dịch dị năng chỉ có thể là Giang Nghệ.
Sở Duyệt đoán lúc đầu hắn ta muốn chiếm căn cứ này, nhưng sau đó không biết vì sao lại không thực hiện được, chỉ có thể dẫn người tới căn cứ Ánh Dương.
Cô đã nói kiếp trước cô chưa từng nghe thấy căn cứ nào có tên là Hưng Nguyên, một căn cứ lớn như vậy, thoạt nhìn lúc này công tác phòng vệ làm khá tốt, bên trong căn cứ cũng gọn gàng ngăn nắp, nhưng vì sao sau này lại biến mất?
Hóa ra đầu sỏ gây tội lại là tên biến thái đáng chết Giang Nghệ, thủ lĩnh của căn cứ đã bị hắn ta dùng dịch dị năng xử lý, căn cứ còn có thể duy trì sao?
- Vậy người cho cô dùng dịch dị năng có nói với cô rằng, dùng dịch dị năng để thức tỉnh dị năng, sớm hay muộn cũng sẽ biến thành thây khô!
- Chuyện này không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Nếu là như vậy, Giang Nghệ ca chắc chắn sẽ không cho tôi dùng.
Lời Sở Duyệt nói ra giống như một chiếc búa tạ gõ vào đỉnh đầu Phó Hồng Vũ, người một nhà bọn họ, ba của cô ta, còn có hai anh trai cũng dùng dịch dị năng, nhưng ba cô ta chỉ có thị lực được cải thiện, hai anh trai và cô ta đều thức tỉnh dị năng.
Nếu dùng dịch dị năng sẽ biến thành thây khô, như vậy người một nhà bọn họ không phải đều sẽ chết sao?
Dịch dị năng là Giang Nghệ ca cho, hắn tuyệt đối sẽ không hại bọn họ!
Nhất định là người phụ nữ này đang châm ngòi ly gián!
- Có thể hay không thể, quá mấy tháng nữa cô sẽ biết đáp án. Cô cảm thấy lúc cô biến thành thây khô, Giang Nghệ ca của cô có thể liếc mắt nhìn cô nhiều hơn một cái hay không?
Sở Duyệt nhàn nhạt liếc Phó Hồng Vũ một cái, nói tiếp:
- Cả nhà cô đề đã dùng dịch di năng đi? Quá mấy tháng hoặc là hơn nửa năm, cả nhà cô sẽ biến thành một đám thây khô, cô không nghĩ thử xem, cuối cùng căn cứ này sẽ rơi vào tay ai?
- Cô nói bậy! Giang Nghệ ca sẽ không! Ba hắn cùng ba tôi là bằng hữu tốt nhất, từ nhỏ chúng tôi đã lớn lên cùng nhau, hắn là dạng người gì, tôi rõ ràng hơn cô!
Phó Hồng Vũ tức giận hổn hển, giọng nói ngày càng lớn, nhưng lại bị một câu cấp của Sở Duyệt làm cho sửng sốt.
- Cô chắc chắn cô thật sự hiểu giang hệ ca của cô sao?
Phó Hồng Vũ sửng sốt, kỳ thật từ nhỏ đến lớn, đều là cô ta chạy theo phía sau Giang Nghệ, từ trước đến nay hắn đều xa cách cô ta, ngay cả khi cô ta liều mạng vào núi đón hắn về căn cứ, hắn cũng không có biểu hiện một tia cảm động nào.
Tới căn cứ rồi, mỗi ngày hắn đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm, mỗi lần cô ta đi tìm hắn, hắn đều không thèm nhìn cô ta.
Hắn thà mỗi ngày phải đối mặt với một xác sống giống như một bộ xương khô, cũng không muốn nói với cô ta một lời.
Nhưng rõ ràng hắn đã đồng ý sau này sẽ cưới cô ta.
Cô ta đã thầm thề trong phòng vô số lần rằng sẽ không bao giờ đi tìm hắn, nhưng mỗi lần vẫn không quản được chính mình, lại chạy đi tìm hắn.
Nếu hắn chỉ lạnh nhạt với cô ta, cô ta đều sẽ cảm thấy không sao, là cô ta muốn yêu hắn, cô ta xứng đáng bị đối xử như vậy!
Nhưng nếu hắn thật sự dùng dịch dị năng này để hại người nhà cô ta, cô không thể tiếp nhận nổi.