Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 317 - Chương 317 - Căn Cứ Hưng Nguyên

Chương 317 - Căn cứ Hưng Nguyên
Chương 317 - Căn cứ Hưng Nguyên

Vốn dĩ đám người Giang Thành còn muốn nghĩ cách xử lý đám thi thể trong căn cứ thực nghiệm, không nghĩ tới căn bản không cần bọn họ ra tay, hứa sóc gọi một đám nhện biến dị tới, bọc những thi thể đó thành cái kén, rồi kéo đi làm lương thực dự trữ cho chúng nó.

Hứa sóc còn rất tri kỷ đóng gói những tấm vải làm từ khoáng thạch trong căn cứ ngầm vào bao, nhờ đám nhện biến dị mang ra khỏi lòng đất cho bọn hắn.

Có vải khoáng thạch yểm hộ trên đường rời núi, đám người Giang Thành không bị thực vật biến dị nào tấn công, bọn họ cũng thuận lợi bước lên con đường trở về.

Ở một hướng khác, Sở Duyệt lên đường cũng rất thuận lợi, ra khỏi tòa núi lớn kia, tinh thần lực luôn bị áp chết cuối cùng cũng được buông thả, loại cảm giác tai thính mắt tinh này quả thực quá tốt a.

Hơn nữa, cô lại có thêm lớp áo choàng đen bên ngoài, vì vậy mà đoạn đường này thập phần thuận lợi, trên đường đi, cô còn thuận tay thu được một căn biệt thự nhỏ xinh.

Đến chạng vạng, cô cũng đã rời khỏi dãy núi lớn.

Sở Duyệt dựa vào trí nhớ, đi theo con đường đã đụng phải Giang Nghệ trước đó, một đường tìm về phía trước.

Đời trước, mạt thế tiến đến được một năm, Giang Nghệ mới đến căn cứ Ánh Dương, còn trước đó, hẳn là ở nơi hắn chạy đến lúc nửa đêm mới phải.

Khi Sở Duyệt tìm được ngã rẽ lần trước Giang Nghệ rời đi, trời đã hoàn toàn tối đen.

Đi dọc theo con đường khoảng chừng hơn một giờ, ven đường bắt đầu xuất hiện dấu hiệu được con người dọn dẹp, nơi nơi đều là xác tang thi hôi thối hủ bại, nhưng con đường đã được dọn sạch.

Sở Duyệt thả tinh thần lực thăm dò về phía trước, rất nhanh đã nhìn thấy bức tường vây cao cao của một căn cứ tư nhân cách đó vài km.

Hiện tại đã là buổi tối, cửa lớn của căn cứ đóng chặt, trên tường vây có treo dây thép gai, bên trong có bóng người đi lại, hẳn là người gác cổng trực ban.

Sở Duyệt quyết định vào không gian nghỉ ngơi một chút trước, sau đó thừa dịp ban đêm tiến vào căn cứ tìm Mục Ca, tranh thủ không thể để tốn quá nhiều thời gian ở đây.

Cô để Giang Thành cho mình năm ngày, trừ mấy ngày trên đường, còn lại cô vẫn có chút gấp.

Vào không gian, Sở Duyệt liền nói cho Mục Ca biết chuyện hứa sóc còn sống, hơn nữa còn huấn luyện được rất nhiều nhện biến dị trả thù căn cứ.

Mục Ca nghe xong liền khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:

- Thật sự quá tốt.

Tuy rằng nụ cười của Mục Ca không lớn, nhưng Sở Duyệt có thể nhìn ra được hắn thật sự rất vui vẻ, làm cô cũng vui vẻ theo.

Cô nói mà, Mục Ca nghe được tin tức này, nhất định sẽ rất vui vẻ.

Sở Duyệt lại nói chuyện cùng bọn họ thêm một lát rồi đi tới biệt thự nhỏ mà cô mới thu vào, tìm phòng ngủ, chút nữa ra ngoài còn có một trận đánh ác liệt a.

Mục Ly nghe nói Sở Duyệt đã tới nơi Mục Ca của thế giới này đang ở, cũng đi ngủ theo, cô ấy phải bổ sung tinh thần, mãnh liệt yêu cầu chút nữa Sở Duyệt phải mang theo cô ấy ra ngoài.

Chuyện của em trai mình, nhưng luôn để một mình Sở Duyệt đi làm, điều này khiến Mục Ly cảm thấy rất có lỗi.

Sở Duyệt đã đồng ý với cô ấy, kỳ thật khi ở căn cứ thực nghiệm, Mục Ly không dùng được dị năng, đi ra ngoài cũng không giúp được gì, nhưng ở căn cứ này hẳn là không thành vấn đề.

Ở kiếp này, Mục Ly cần phải thực chiến nhiều, mới có thể trở nên mạnh mẽ giống kiếp trước, sau này cô ấy mới có thể bảo vệ được bản thân và Mục Ca.

Sau một giấc ngủ ngon, hai người đều tùy tiện ăn chút cơm, liền ra khỏi không gian, chạy tới căn cứ kia.

Hai người đi bộ chừng nửa giờ, đã đến bên ngoài bức tường vây của căn cứ.

Căn cứ này gọi là căn cứ Hưng Nguyên, so với những căn cứ tư nhân khác, quy mô của nơi này cũng được coi là khá lớn, tường vây bên ngoài đều đất đá, phía trên có dây thép gai, thoạt nhìn rất an toàn.

Sở Duyệt không dùng tinh thần lực tra xét tình huống bên trong căn cứ trước, tên biến thái Giang Nghệ có dị năng tinh thần lực khá mạnh, vạn nhất hắn ta thiết lập kết giới tinh thần lực ở xung quanh, mà tinh thần lực của Sở Duyệt thăm dò đi vào vừa vặn gặp phải, như vậy sẽ rút dây động rừng.

Cho nên hiện tại cô cùng Mục Ly đều mặc áo choàng đen che chắn tinh thần lực, lén lút đi vào tìm được Mục Ca rồi nói.

Hai người cẩn thận tránh khỏi trạm gác trên tường, đi tới bên dưới góc tường vây, Sở Duyệt dùng dị năng không gian cùng dị năng hệ thổ mở một cái lỗ trên tường, hai người yên lặng không tiếng động chui đi vào qua cái lỗ đó, xong việc Sở Duyệt lại xoay người khôi phục nguyên dạng bức tường.

Phía bên này của tường vây là một bãi đất trống mọc đầy cỏ dại, có lẽ trước kia nơi này là vành đai xanh.

Hiện tại thực vật sinh trưởng tốt, căn cứ này lại không xử lý chúng nó, để lại một mảnh lớn, đoán chừng là muốn dùng đám thực vật này để phòng người đám tang thi biến dị leo tường bò vào.

Bất quá Sở Duyệt cùng Mục Ly mặc áo choàng đen, đám thực vật biến dị này không để ý tới hai người.

Lúc này trong căn cứ tối đen như mực, hai người mặc áo choàng đen, đi trong đêm tối giống như hai u linh, đi về phía nơi tập trung nhiều phòng ở của căn cứ.

Lúc này Mục Ly cũng hoàn toàn không nhìn thấy gì, cô ấy chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi đi theo Sở Duyệt, vừa đi chú ý quan sát tình huống chung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy ánh sáng chiếu ra từ cửa sổ của một ngôi nhà phía xa.

Cô ấy duỗi tay lôi kéo Sở Duyệt, chỉ vào nơi có ánh đèn sáng.

Sở Duyệt dùng tinh thần lực nhìn qua bên kia, rồi lại nhẹ nhàng lắc lắc đầu với Mục Ly, người trong căn phòng sáng đèn kia, không phải người bọn họ đang tìm.

- Ý của chị không phải vậy, ý chị là lúc này mà căn phòng kia còn có thể sáng đèn, hẳn là nhân vật quan trọng, chúng ta túm hắn hỏi một chút, sẽ nhanh hơn là đi lang thang không mục tiêu.

Mục Ly thấy Sở Duyệt lắc đầu, vội tiến đến bên tai cô, nhẹ giọng nói ra ý nghĩ của mình.

Sở Duyệt dừng lại, nhìn Mục Ly dựng ngón tay cái, ý kiến hay!

Sao cô không nghĩ ra việc bắt một người lại để hỏi nhỉ?

Hiện tại cô đã có thói quen dùng tinh thần lực để tìm đồ, nếu như ở nơi khác, cô đã tìm kiếm toàn bộ căn cứ rồi.

Nhưng ở trong căn cứ này, cô có chút cố kỵ lá chắn tinh thần của Giang Nghệ, cho nên cô vẫn luôn giữ tinh thần lực ở chung quanh mình, không dám buông ra, này làm giảm hiệu suất rất nhiều a

Người bên trong cửa sổ còn sáng đèn, vừa rồi Sở Duyệt còn cảm thấy có chút quen mắt, nhưng giờ nhìn lại, cuối cùng cũng nhớ ra, này không phải là người phụ nữ tóc đỏ trong xe nhà của Giang Nghệ lúc trước sao?

Bất quá lúc ấy cô ta để mái tóc đỏ hơi dài, hiện tại tóc đã cắt ngắn, biến thành màu đen, diện mạo cả người hoàn toàn thay đổi, khiến vừa rồi Sở Duyệt không nhận ra cô ta.

Người phụ nữ này chắc chắn có chút quan hệ gì đó với Giang Nghệ, túm cô ta lại rồi hỏi một chút, hẳn là có cửa.

Căn nhà mà người phụ nữ này ở có dạng giống như một căn biệt thự nhỏ, rất nhanh Sở Duyệt cùng Mục Ly đã sờ đến phía sau căn biệt thự này, xét từ vị trí của căn nhà này, hẳn là thuộc về dạng nơi ở tương đối xa hoa trong căn cứ.

Bình Luận (0)
Comment