Giang Thành quay đầu, ý bảo Sở Duyệt tiếp tục nói.
Sở Duyệt gật đầu, nói tiếp:
- Hắn hoàn toàn có năng lực bảo vệ những người trong căn cứ thực nghiệm này, tôi nghĩ, không bằng như vậy, chúng ta giao căn cứ thực nghiệm này cho hắn cùng nhóm thực nghiệm thể này. Dù sao, thứ hữu ích duy nhất trong căn cứ này là những tấm vải dệt là từ khoáng thạch, những thứ khác vừa nhìn liền biết không phải thứ đứng đắn đì, tốt nhất nên tiêu hủy, đúng không?
Không chờ mọi người nói chuyện, cô liền tiếp tục nói:
- Chờ bọn họ khỏe lại, nhiệm vụ chủ yếu chính là sản xuất những tấm vải khoáng thạch này, sau đó giao tất cả cho phía chính phủ, phía chính phủ sẽ phụ trách đưa chút đồ ăn, vật dụng tới cho bọn họ để trao đổi.
- Cứ như vậy, tương đương với việc bọn họ có một phần công việc ổn định, phía chính phủ cũng bớt lo, không cần phái người đến canh gác ở đây, không phải một công đôi việc sao? Mọi người cảm thấy thế nào?
Giang Thành cùng Nghiêm Khắc thoáng nhìn nhau, kỳ thật bọn họ cũng cảm thấy cách này của Sở Duyệt khá tốt, không chỉ giải quyết được vấn đề của nhóm thực nghiệm thể, lại có thể giúp chính phủ xử lý được rất nhiều phiền toái.
- Tiểu Duyệt, việc này không bằng chờ quay về báo cáo với trưởng căn cứ một chút.
Nghiêm Khắc có chút do dự, hắn là một người quân nhân đủ tư cách, chấp hành mệnh lệnh không có vấn đề, nhưng chuyện tự chủ trương, hắn không làm được.
- Báo cáo gì nha.!
Sở Duyệt nhìn về phía Nghiêm Khắc, trực tiếp ra chủ ý cho bọn hắn:
- Trở về, mọi người liền nói thẳng, khi tới nơi này đã được căn cứ thực nghiệm nhiệt liệt chào đón, mạt thế tiến đến đã đánh thức lương tri của bọn họ, quyết định quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, dừng mọi nghiên cứu điên rồ và vô nghĩa trước đó, hiện tại bọn họ chỉ muốn đóng góp phần nào cho quốc gia, sản xuất loại vải được làm từ khoáng thạch có thể trốn tang thi là thứ có tác dụng thực thế duy nhất ở căn cứ này, bọn họ làm việc này là vì muốn cống hiến cho quốc gia, như vậy không phải là được rồi sao?
- Bằng không, lúc trở về mọi người còn phải giải thích xem đã dùng cách nào để giết chết đám người trong căn cứ, lại còn bị xử phạt rất nặng, đúng không?
Giang Thành nhìn Sở Duyệt, cái miệng nhỏ ba ba giải thích phân tích lợi hại mà cho bọn hắn, nhịn không được mà cười cười, nha đầu này cũng là vì suy nghĩ cho nhóm người thực nghiệm thể.
Hắn gật gật đầu, nhìn Nghiêm Khắc nói:
- Tôi cảm thấy biện pháp này khá ổn, các ngươi cảm thấy đâu?”
Kỳ thật các thành viên trong đội đều có lòng đồng tình với những người bị bắt ép tới nơi này làm thí nghiệm, bọn họ cũng có một cỗ xúc động muốn phá huỷ căn cứ thực nghiệm này, nhưng trở về lại không biết phải báo cáo như thế nào, biện pháp này của Sở Duyệt, hình như cũng không tệ lắm.
- Vậy chúng ta phải thống nhất khẩu cung một chút, đừng để tới lúc trở về, không cẩn thận một cái là nói lỡ miệng, vậy thì xong luôn.
Vương Vĩ cũng thò tới ra chủ ý, hắn dùng cả hai tay hai chân tán thành chủ ý của Sở Duyệt, dù sao lão đại cũng đã đồng ý, hắn phải chạy nhanh bày tỏ thái độ.
- Đúng đúng đúng, mọi người bàn bạc một chút, miễn cho trở về lại không khớp, a? Không đúng, không phải tên họ Liễu kia nói còn có một tên giáo sư Từ gì đó đi căn cứ thủ đô sao? Đến lúc đó bị lộ tẩy thì sao?
Một đội viên khác cũng bày tỏ theo, vẻ mặt hứng thú bừng bừng cùng bày mưu tính kế.
- Hừ! Tên họ Từ kia cũng không phải thứ tốt gì, trở về chúng ta liền báo cáo chuyện dùng dịch dị năng sẽ biến thành thây khô lên cấp trên, xem ông ta còn nhảy nhót như thế nào?
Nghĩ đến cái tên giáo sư Từ kia còn muốn dùng dịch dị năng này để hợp tác với phía chính phủ, Nghiêm Khắc lại càng tức giận, nghĩ đến chuyện Giang Thành sẽ biến thành thây khô, hắn liền hận không thể đuổi tới căn cứ thủ đô giết chết ông ta.
- Không xong, tên họ Liễu kia đã chết, không có nhân chứng!
Một đội viên khác bỗng phản ứng lại, nhỏ giọng hô lên.
- Không phải còn giữ lại tên bảo vệ kia sao?
Giang Thành ở phía sau yên lặng nhắc nhở.
- Hắn chịu thành thành thật thật nói theo những gì chúng ta bảo sao?
Một người có tên là Đông Thanh lo lắng nói.
- Hắn dám không thành thật sao? Nếu dám nháo chuyện xấu, tôi là người đầu tiên biến hắn ta thành thây khô!
Sở Duyệt liếc nhìn tên bảo vệ nằm trên mặt đất, đám người Giang Thành cũng đưa mắt nhìn về phía hắn ta.
Vừa rồi tên bảo vệ kia cũng bị bọc thành cái kén, hắn ta còn tưởng lần này chết chắc rồi, linh hồn nhỏ bé vừa mới trở về, đã nhìn thấy ánh mắt mang theo sát khí của Sở Duyệt chiếu về phía mình.
Ngay sau đó, đám người bên cạnh cũng quay đầu, nhìn hắn bằng ánh mắt sáng ngời.
Cả người hắn ta căng thẳng, tức khắc cảm thấy áp lực giống như núi lớn.
Giang Thành đi tới, kéo tên bảo vệ lên, lôi đến giữa đám người, mọi người thay phiên nhau làm “công tác tư tưởng”cho hắn.
Một lát sau, tên nhân viên bảo vệ gật đầu như gà mổ thóc, cuối cùng cũng được thả xuống mặt đất.
Sở Duyệt lại gọi Hứa Sóc tới, giới thiệu với đám người Giang Thành, một đám người tụ tập lại thương lượng một hồi, lại bàn bạc chi tiết, cuối cùng mọi chuyện cũng được giải quyết.
Khi Hứa Sóc đi đến trước mặt nhóm thực nghiệm thể, không nghĩ tới sẽ có người còn nhớ tới hắn, sau khi nghe được chuyện hắn chạy thoát còn huấn luyện đám nhện biến dị, quay trở về báo thù, đều rất hâm mộ hắn.
Đám người Giang Thành cũng đã nói cho bọn họ biết tình huống bên ngoài, thật sự rất nguy hiểm, nếu có người muốn trở về tìm người nhà, thì trước tiên phải nuôi dưỡng cơ thể khỏe lại đã.
Phần lớn nhóm thực nghiệm thể đều trầm mặc hồi lâu, cuối cùng đều chấp nhận ở lại căn cứ khôi phục thể lực, hiện tại Hứa Sóc sẽ đưa bọn họ trở về đi làm sản xuất dưới xưởng.
Sở Duyệt thấy mọi chuyện đều được sắp xếp không sai biệt lắm, liền gọi Giang Thành tới, thương lượng với hắn:
- Huấn luyện viên Giang, em phải tới nơi khác để tìm bạn, sau khi anh trở về, ở căn cứ Cách Kỳ chờ em mấy ngày, chờ em trở về, chúng ta liền nghĩ cách tới căn cứ thủ đô, giải quyết tên giáo sư Từ kia.
- Tuy chúng ta đã xử lý xong căn cứ này, ông ta cũng không còn thứ gì để nói điều kiện hợp tác với chính phủ, nhưng nếu không giải quyết ông ta, trước sau gì cũng là tai hoạ ngầm.
Giang Thành nhíu mày, ánh mắt có chút bất đắc dĩ hỏi Sở Duyệt:
- Em muốn đi đâu, lại đi một mình sao?
- n, yên tâm, em sẽ mau chóng trở về, anh ở căn cứ Cách Kỳ chờ em năm ngày, em nhất định sẽ quay lại nhanh nhất có thể.
Sở Duyệt nói xong, xoay người tạm biệt mọi người, sau đó lại thương lượng cùng Hứa Sóc vài câu sau, liền đi về phía đường cao tốc đi tới căn cứ thực nghiệm.
Giang Thành nhìn theo Sở Duyệt, đến khi bóng dáng cô biến mất giữa núi rừng mênh mông, vẫn không rời mắt.
Bắt đầu từ khi quen biết Sở Duyệt, mỗi lần gặp cô, đều là độc lai độc vãng, tuy biết thực lực của cô rất mạnh, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà lo lắng cho cô.
Vương Vĩ đi đến trước mặt hắn, quơ quơ tay trước mặt hắn, nói:
- Đội trưởng, hồi hồn, người đã đi khuất, không thấy bóng dáng nữa rồi.
- Nói bậy gì đó?
Giang Thành hất tay Vương Vĩ ra, đen mặt nói.
- Hắc hắc, vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo không thể che giấu của anh, có ai không nhìn ra tới a?
Vương Vĩ vừa nói, vừa làm mặt quỷ với Giang Thành.
Mấy người Nghiêm Khắc đứng bên cạnh cũng nhìn hắn rồi cười ái muội, ồn ào nói:
- Đội trưởng, thất thần làm gì? Đuổi theo nha! Cô gái tốt như vậy, nếu như bị người khác theo đuổi thì quá đáng tiếc a!
Giang Thành gõ Vương Vĩ một bộp, quay đầu nói với đám người:
- Nói linh tinh gì thế? Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chúng ta cũng phải trở về.
Nếu là trước đây, hắn còn có thể dũng cảm một phen, dùng mọi cách để theo đuổi người con gái mình thích tới tay.
Nhưng hiện tại, hắn có thể biến thành một khối thây khô bất cứ lúc nào, sao hắn có nhẫn tâm để cô phải đối mặt với nỗi thống khổ như vậy..
Đám người cười đùa một chút, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạ, chuẩn bị rời đi.