Người đàn ông lặng lẽ nhìn Sở Duyệt, hàng lông mày trên khuôn mặt đen sạm nhíu chặt, một lúc sau mới lớn tiếng hỏi:
- Tại sao cô lại làm như vậy? Cô hoàn toàn không cần phải làm những việc này? Cô muốn gì?
Sở Duyệt bị câu hỏi của người đàn ông làm cho sửng sốt, cô cũng không biết vì sao mình muốn làm như vậy, người đàn ông này nói đúng, kỳ thật cô hoàn toàn có thể mặc kệ những chuyện này.
Chuyện quan trọng nhất của cô bây giờ đi tìm Giang Nghệ, cứu mục ca ra khỏi không gian, theo lý thuyết, cô có thể rời đi ngay bây giờ.
Nhưng cô đột nhiên nhớ tới một vài chuyện ở đời trước.
Đời trước, trong kỳ đầu mạt thế, có một lần cô nghe nói quân đội bị tổn thất thảm trọng.
Nghe nói là trong quân đội có rất nhiều dị năng giả đột nhiên biến thành tang thi, tuy cuối cùng tin tức cũng bị áp xuống, nhưng sau lần đó, thế lực của chính phủ đã bị suy yếu đi rất nhiều, cho nên sau đó có rất nhiều căn cứ tư nhân không còn băn khoăn phía chính phủ nữa, ở trong căn cứ của mình muốn làm gì thì làm.
Sở Duyệt đoán, có lẽ đời trước tên giáo sư Từ kia đã đạt thành hợp tác gì đó cùng phía chính phủ, ít nhất là ở phương diện sử dụng dịch dị năng.
Nhưng cho dù là ở dân gian hay là phía chính phủ, trước nay đều chưa từng nghe nói đến loại vải nào có thể khắc chế dị năng, tránh tang thi.
Theo lý thuyết, món đồ có công dụng tốt như vậy, nếu được đưa vào sử dụng thì không thể nào không có tin tức gì.
Vừa rồi Sở Duyệt đã suy nghĩ rất lâu, cô cảm thấy nguyên nhân hẳn là do người đàn ông này..
Hắn đã phá hủy căn cứ thực nghiệm để trả thù, nhưng hắn lại không phát hiện ra căn phòng chứa dịch dị năng ở sâu dưới lòng đất, cho nên sau khi giáo sư Từ trở về, đã mang dịch dị năng đi dùng, nhưng vải dệt từ khoáng thạch lại không được sử dụng.
Hiện tại mọi người đều biết người dùng dịch dị năng sẽ biến thành thây khô, cho dù không tin cũng không sao, dù sao cũng chỉ còn lại mấy bình mà thôi.
Thứ mà căn cứ thực nghiệm này có thể lấy ra cũng chỉ có vải dệt từ khoáng thạch, nếu những tấm vải dệt này được người đàn ông này cùng nhóm thực nghiệm thể sản xuất rồi giao ra cho phía chính phủ, giáo sư Từ kia sẽ không còn đồ vật gì có thể lấy ra nói điều kiện cùng phía chính phủ.
Sở Duyệt quay đầu nhìn đám người đang liều mạng bầu nhìn trời xanh, nhẹ giọng nói:
- Anh quản tôi làm gì, anh chỉ cần nói chuyện này có làm hay không! Nếu không làm, bọn họ cũng không giữ được căn cứ này, tôi cũng không cần suy nghĩ về chuyện này, tôi còn có chuyện rất quan trọng phải làm a, không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa.
Người đàn ông cũng quay đầu nhìn nhóm thực nghiệm thể, bao gồm những người mà đám Giang Thành bọn họ bảo đi vào trong phòng, thời tiết nằm trên mặt đất vẫn có chút lạnh.
Nhưng những người này đều không muốn vào bên trong, thậm chí một đám người còn muốn bò ra bên ngoài, đã quá lâu rồi bọn họ không được nhìn thấy thế giới bên ngoài!
Mấy người Giang Thành rất bất đắc dĩ, liền sắp xếp người đến căng tin lấy chút đồ ăn, những người này hiện tại còn quá yếu, ăn chút gì đó sẽ dễ chịu hơn.
Trong góc có một cô gái nhỏ khoảng mười mấy tuổi đang ngồi xổm, quần áo trên người cô hẳn là được lột từ một nhân viên nghiên cứu nào đó đã chết, phía trên còn có vết máu, quần áo không được mặc đúng cách, chỉ quấn quanh người một cách tùy tiện.
Lúc Nghiêm Khắc mang đồ ăn tới đưa cho cô bé, cô bé đột nhiên lột bỏ quần áo trên người, bò trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Khắc, lộ nụ cười lấy lòng, nói:
- Tôi là chuột bạch ngoan nhất, thịt của tôi là ngon nhất.
Vừa nói, cô ấy vừa vươn cánh tay gầy yếu về phía Nghiêm Khắc, một bộ cho hắn tùy ý xử trí.
Nghiêm Khắc một tay kéo cô dậy, nhặt quần áo lên, mặc lại cho cô bé, siết chặt cổ áo cô, cau mày nói:
- Tôi không cần thịt của cô, cô không phải chuột bạch, cô là con người, biết không?
Nghiêm Khắc nói xong, đột nhiên quay đầu đi, vừa lúc quay về hướng đám người Sở Duyệt bọn họ bên này, Sở Duyệt có thể nhìn thấy những giọt nước mắt không thể kiềm chế được trong mắt hắn.
Cô gái ngơ ngác nhìn Nghiêm Khắc, nước mắt trào ra đầy sợ hãi, lại liều mạng ép trở về, cô nhóc sợ hãi đến run bần bật, muốn giãy giụa lại không dám giãy giụa.
Cậu bé biết bay đang đứng bên cạnh cũng đi lên, nhẹ nhàng chạm chạm vào Nghiêm Khắc, nói:
- Chú quân nhân, cậu ấy không phải cố ý, cậu ấy bị bắt tới đây từ khi còn rất nhỏ, cái gì cũng không hiểu, bị bọn họ tẩy não, chú đừng tức giận với cậu ấy! Để cháu tới cho cậu ấy ăn.
Nhóm thực nghiệm thể ở chung quanh nhìn thấy một màn này đều cúi đầu, bọn họ từng này tuổi còn bị tẩy não thành công, làm sao một cô gái nhỏ có thể chống cự được đây.
Tuy thân thể bọn họ đã ra ngoài này, nhưng tâm trí vẫn còn ở tại căn phòng ô vuông trong căn cứ ngầm kia.
Nghiêm Khắc buông cô gái nhỏ ra, đứng dậy đi qua một bên, thấy cô bé run rẩy nhìn cậu bé, một ngụm lại một ngụm ăn bánh quy mà cậu đưa, hắn giơ tay hung hăng nện một quyền trên tường.
Những tên súc sinh đó, chết chưa hết tội!
Khuôn mặt của các thành viên trong đội đều lộ vẻ không đành lòng cùng tức giận, giết chết đám người trong căn cứ thực nghiệm này đã là quá tiện nghi cho bọn chúng!
Người đàn ông đang ghé trên con nhện biến dị siết chặt nắm tay, cô gái nhỏ này, cũng tầm độ tuổi con gái hắn, nhưng các cô đều bị cái căn cứ thực nghiệm này phá hỏng cuộc sống!
Cô gái trước mặt này nói đúng, nếu hắn không tiếp nhận căn cứ này, những thực nghiệm thể vừa thoát ra, căn bản không giữ được cái nơi này, nơi sớm muộn gì cũng sẽ nghênh đón một trận tinh phong huyết vũ.
Hắn quay đầu nhìn Sở Duyệt, gật gật đầu rồi nói:
- Được! Tôi đồng ý với cô, tôi sẽ ở lại nơi này chiếu cố bọn họ! Cô đi giết cái tên họ Từ kia, nhớ rõ khi trở về phải nói cho tôi một tiếng.
Sở Duyệt cười vươn tay, nói với người đàn ông:
- Được, quyết định như vậy đi. Tôi tên Sở Duyệt, rất vui khi được quen biết anh.
Người đàn ông nhìn nhìn bàn tay đen thùi lùi còn để bộ móng thật dài, hơi nắm lại bàn tay Sở Duyệt một chút, nói:
- Tôi tên Hứa Sóc! Tôi cũng rất vui khi được gặp mọi người.
Sở Duyệt cười cười, nói tiếp:
- Anh chờ ở đây một chút, tôi đi nói trước với huấn luyện viên Giang bọn họ một chút.
Cô nói xong, liền xoay người đi về phía Giang Thành.
Giang Thành nhìn thấy Sở Duyệt đi tới, đem túi bánh quy cầm trong tay đưa qua, Sở Duyệt không nhận bánh quy, mà gọi các thành viên khác trong đội tới đây, nói là có việc muốn thương lượng cùng bọn họ.
Các đội viên đã phát đồ ăn xong, đều đi tới, nhìn về phía Sở Duyệt, thấy sắc mặt nghiêm túc của cô, không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Là như thế này.
Sở Duyệt hắng giọng nói:
- Mọi người đều đã nhìn thấy, những thực nghiệm thể này thật sự quá đáng thương, nhưng chúng ta không thể ở đây lâu, đúng không?
Lời này của Sở Duyệt không sai, mọi người cũng không biết phải sắp xếp những người này như thế nào, bọn họ muốn liên hệ quân tiếp viện, nhưng muốn tới đây cũng không dễ dàng, phi cơ không thể tiến vào nơi này, xuất nhập đều phải đi qua núi lớn, muốn vận chuyển đồ từ bên trong ra cũng rất khó.
Sở Duyệt nhìn sắc mặt của mọi người, nói tiếp:
- Tôi nghĩ như thế này, người bên kia có thể thao túng nhện biến dị, tên hắn là Hứa Sóc, cũng từng là thực nghiệm thể của căn cứ này.
- Chỉ là hắn đã trốn thoát, hôm nay đánh một trận với chúng ta cũng là vì hiểu lầm chúng ta là nhân viên nghiên cứu của căn cứ thực nghiệm. Nhưng hắn không phải người xấu, vừa nhìn thấy những thực nghiệm thể đó ra tới, hắn liền để nhện biến dị rút lui.
Các đội viên vừa nghe thấy vậy, liền nhìn về phía Hứa Sóc, chỉ thấy hắn từ từ xuống khỏi lưng nhện biến dị, vịn vào tường chậm rãi cố gắng đứng dậy.
Nhìn thấy đám người Giang Thành nhìn mình, hắn cũng mỉm cười thân thiện với bọn họ bằng khuôn miệng đầy râu.