Chờ mọi người chạy đến nơi phát ra tiếng hét, mới phát hiện ra tiếng hét thảm thiết kia hóa ra là của nhân viên nghiên cứu tên Liễu Thành Chí kia.
Lúc này hắn ta đã ngã xuống đất, trên người có hơn chục lỗ máu, không còn hơi thở nữa, bên cạnh hắn, là một người đàn ông tóc dài đang ghé trên lưng một con nhện biến dị..
Người đàn ông nhìn thấy đám người Giang Thành bọn họ chạy tới, khóe miệng giật giật nở nụ cười mà hắn tự cảm thấy hài lòng nhất, nói:
- Cảm ơn mọi người, đã để lại cho tôi một tên.
Giang Thành nhận ra người đàn ông này chính là người đàn ông trên lưng con nhện khổng lồ, vừa định động thủ, lại bị Sở Duyệt ngăn cản:
- Huấn luyện viên Giang, hắn cũng là người bị hại của căn cứ thực nghiệm này, vừa rồi chỉ là hiểu lầm.
Giang Thành có chút nghi hoặc nhìn Sở Duyệt, hiểu lầm?
Nhưng nghĩ lại, những con nhện biến dị đó quả thực là tự lui ra ngoài, lúc đó hắn còn tưởng rằng Sở Duyệt đã khống chế được người đàn ông này, đánh nửa ngày hóa ra là do người đàn ông này nhận nhầm người?
Đám người Nghiêm Khắc chưa từng gặp qua người đàn ông này, nhưng thấy hắn ta ghé trên lưng con nhện, đều đại khái đoán được hắn là ai.
Nhưng mọi người đều tin tưởng Sở Duyệt, cho nên chỉ liếc nhìn người đàn ông này vài cái mà không động thủ.
Người đàn ông nhìn những thực nghiệm thể đã được cứu ra khỏi kén, sôi nổi chạy từ quảng trường tới, trong mắt hiện lên một tia hâm mộ, hắn yên lặng thúc giục con nhện biến dị xoay người, bò ra ngoài.
- Uy, anh muốn đi đâu? Chẳng lẽ anh còn muốn quay lại lòng đất để sống cùng đám nhện biến dị cả đời sao?
Sở Duyệt nhìn thấy người đàn ông xoay người rời đi, liền nhịn không được mà hô lớn.
Người đàn ông quay đầu nhìn Sở Duyệt, trong ánh mắt hiện lên một tia cô đơn, hắn trầm giọng nói:
- Tôi không thể sống như một người bình thường được nữa. Thế giới này, cũng không còn gì đáng để tôi lưu luyến, thù đã báo, tuy không phải tự tôi báo.
Hắn cười tự giễu, toàn bộ căn cứ thực nghiệm, hắn chỉ tìm được tên liễu chí thành đang hôn mê trên mặt đất, những người khác đều đã bị những người quân nhân này xử tử tại chỗ.
Hắn còn nhớ đến thứ gì nữa?? Hắn đã sớm nghĩ kỹ rồi, chờ một ngày nào đó báo được thù, hắn sẽ xuống lòng đất bồi vợ và con gái, bọn họ đã đợi hắn rất lâu rồi!
- Hiện tại ai có thể tìm được một nơi mà người bình thường sinh sống?
Sở Duyệt vừa nói vừa đi về phía người đàn ông.
Người đàn ông nghe thấy Sở Duyệt nói liền có chút khó hiểu, nhìn về phía cô đầy nghi hoặc.
Sở Duyệt đi đến trước mặt hắn, kéo hắn về phía trước, trầm giọng nói:
- Tôi nghe mục ca nói, từ rất lâu trước kia anh đã đoán trước được, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày, thế giới này sẽ bị năng lượng do địa cầu phóng xuất ra biến thành một thứ khác, đúng không?
Người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu nhìn Sở Duyệt, trong ánh mắt tràn ngập khiếp sợ:
- Ý của cô là…… cô là nói, bên ngoài……
Hắn còn chưa nói xong, nhưng ý tứ bên trong, hai người đều hiểu rõ.
Sở Duyệt gật gật đầu, nói tiếp:
- Hiện tại bên ngoài khắp nơi đều là tang thi, tang thi cắn người ăn thịt người, chỉ có căn cứ chính phủ và một số căn cứ tư nhân mới được coi là an toàn hơn một chút, nhưng anh nhìn bọn họ xem, bọn họ có thể ra khỏi đây và đối phó với đám tang thi hung hãn ở bên ngoài không?
Sở Duyệt chỉ chỉ những thực nghiệm thể đó, rồi nói với người đàn ông.
Người đàn ông quay đầu nhìn về phía nhóm thực nghiệm thể, mấy chục người, chỉ có khoảng hai mươi người có thể đứng dậy, đại đa số còn lại đều gầy đến da bọc xương, đừng nói là đứng lên, ngay cả ngồi ở đó cũng có chút khó khăn.
Nhưng bọn họ đều ngẩng cao đầu, tham lam nhìn bầu trời và ngọn núi xanh bên ngoài, hít thở không khí trong lành, nước mắt lưng tròng, trong ánh mắt không còn có tuyệt vọng nào nữa.
Có lẽ những người này không thể rời khỏi căn cứ thực nghiệm để đi nơi khác sinh sống, chỉ sợ còn chưa kịp đi ra ngoài, bọn họ đã chết ở trên đường.
Sở Duyệt thấy nhìn thấy khuôn mặt vô hồn không chút sinh khí của người đàn ông này có chút dao động, thấp giọng nói:
- Không phải tất cả người trong căn cứ thực nghiệm này đều đã chết, còn có một người gọi là giáo sư Từ, dẫn người đi căn cứ thủ đô để bàn bạc việc hợp tác với chính phủ.
Người đàn ông lại nhíu mày, trong ánh mắt tràn đầy khó hiểu, chính phủ đã phái người tới hạ căn cứ, vậy tại sao lại nói chuyện hợp tác cùng bọn chúng?
Người đàn ông đang muốn nói chuyện, lại bị Sở Duyệt ép xuống, rồi nói với hắn:
- Đồ vật ông ta mang theo, là một loại thuốc có thể khiến con người thức tỉnh dị năng, cùng loại vải dệt dùng khoáng thạch làm thành này có tác dụng khắc chế dị năng, với điều kiện là để cho bọn chúng có thể tùy tiện chọn bất kỳ ai trong số tất cả những người sống sót để làm thực nghiệm thể của bọn chúng.
Người đàn ông nghe thấy cái này, lửa giận trong lòng lại hừng hực bốc cháy, những người này còn muốn phía chính phủ làm loại chuyện này cùng bọn chúng sao!
Nếu điều đó thật sự xảy ra, thì người bị như hắn sẽ càng ngày càng có nhiều, bọn họ đã từng trông cậy vào chính phủ sẽ đến cứu bọn họ, nhưng rồi không còn gì để trông cậy, để hy vọng nữa!
- Bọn họ không phải quân nhân sao? Không phải chính phủ phái tới sao?
Người đàn ông có chút kích động, gióng nói có chút lớn, ở bên kia, Giang Thành cũng có chút lo lắng nhìn về phía Sở Duyệt.
Sở Duyệt quay đầu mỉm cười với Giang Thành, sau đó quay sang nói với người đàn ông:
- Nhỏ giọng chút! Đám người Huấn luyện viên Giang là quân nhân, nhưng hành động lần này của bọn họ là tự nguyện. Tuy tôi tin phía chính phủ sẽ không tùy tiện đáp ứng điều kiện này, nhưng thức tỉnh dị năng có sức dụ hoặc quá lớn, cho nên chúng ta phải đề phòng.
- Nếu phía chính phủ đáp ứng với điều kiện của giáo sư Từ, như vậy căn cứ thực nghiệm này được khởi động lại cũng chỉ là chuyện mất một giây, những người mới được cứu ra đều sẽ bị nhét trở lại ngay lập tức.
- Lại nói, nếu một người dùng dịch dị năng của bọn họ chúng, cuối cùng cũng sẽ biến thành thây khô, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người chết nữa, chúng ta không thế để bọn chúng hoàn thành kế hoạch này.
- Chúng ta phải làm như thế nào, mới có thể phá hỏng chuyện này?
Người đàn ông nhíu chặt đôi lông mày, nhìn Sở Duyệt hỏi.
Hắn tuyệt đối không cho phép căn cứ này được khôi phục một lần nào nữa!
- Chúng ta phải thực hiện việc này theo nhiều bước. Anh có đám nhện biến dị, liền canh giữ ở căn cứ, bảo vệ những người được cứu ra, chờ bọn họ khôi phục thể lực, nơi này chính là căn cứ của mọi người, sau đó đem tất cả khoáng thạch cùng vải dệt giao cho phía chính phủ, như vậy bọn chúng sẽ ít đi một cái điều kiện.
- Huấn luyện viên Giang sẽ mang theo…… Xong con bê, họ Liễu kia đã bị anh giết chết!
Sở Duyệt vốn dĩ định nói là Giang Thành sẽ mang Liễu Thành Chí tới căn cứ thủ đô nói chuyện dịch dị năng có độc, bỗng nhiên cô phản ứng lại, tên đó đã bị người đàn ông này lộng chết.
Sở Duyệt cắn môi suy nghĩ, nói tiếp:
- Cũng may còn để lại một tên bảo vệ, cũng biết một ít tình huống. Để đám người huấn luyện viên giang mang hắn trở về báo cáo chuyện này cho phía chính phủ, cho dù âm mưu của tên giáo sư Từ kia không bị vạch trần, ít nhất trong thời gian ngắn, phía chính phủ sẽ không tiếp tục nói chuyện hợp tác với ông ta.
- Tôi, tôi sẽ đi căn cứ thủ đô giải quyết đám người giáo sư Từ, cứ như vậy, bất kỳ hợp tác nào cũng sẽ không còn khả năng, anh cảm thấy thế nào?
Sở Duyệt nói xong, nhìn người đàn ông, chờ hắn trả lời.