Đôi mắt Sở Duyệt nhìn theo đám người giáo sư Từ đi vào tòa nhà, cô thử dùng tinh thần lực thăm dò đi theo công kích ông ta.
Sau khi hấp thu tinh hạch của Giang Nghệ, tinh thần lực của Sở Duyệt đã tăng lên rất nhiều cấp bậc.
Chỉ là cô không ngờ hiện tại tinh thần lực của mình mạnh như vậy, mà khi đụng tới chiếc áo choàng đen giáo sư Từ đang mặc, tinh thần lực vẫn bị suy yếu đi hơn phân nửa, chỉ có một bộ phận rất ít có thể xuyên qua đi vào bên trong, làm đầu ông ta bị tra tấn một hồi thì có thể, nhưng muốn dùng tinh thần lực để giết ông ta thì tương đối khó khăn.
Đại gia nhà ông ta!
Sở Duyệt siết chặt nắm tay, những con cẩu này sao lại cẩn thận như vậy, ở trong căn cứ cũng mặc áo choàng đen!
Này là để tạo hiệu ứng cảm giác thần bí hay là cảm thấy trong căn cứ không an toàn?
Mắt thấy đoàn người đã vào cửa, biến mất phía sau cánh cửa, tinh thần lực của Sở Duyệt cũng để mất dấu bọn họ.
Dùng công kích vật lý còn có tác dụng nhất định với loại áo choàng đen này, nhưng nó lại là khắc tinh của tinh thần lực, dù tinh thần lực có mạnh đến đâu cũng đều bị nó chặn đứng lại.
Tinh thần lực không dùng được, Sở Duyệt cũng không rối rắm nhiều, dù sao cô có rất nhiều dị năng để sử dụng, nếu không được thì cô vẫn còn khẩu pháo năng lượng lén giấu trước đó.
Chỉ cần kết quả cuối cùng có thể giải quyết những người này là được, còn quá trình dùng phương pháp gì đều không quan trọng.
Cô không tin, đám người này không có lúc đi lạc, cho dù ngủ cũng ngủ chung giường lớn đi, thì ít nhất bọn họ cũng phải đi WC gì đó đúng không?
Sở Duyệt cùng Vương Vĩ xuống xe, Trần Đức Sinh đi tới, nói với Sở Duyệt đang tính bài dọn thùng vật tư để trà trộn vào bên trong tòa nhà:
- Ông già áo choàng đen vừa rồi, lần trước tôi thấy ông ta đi cùng phó căn cứ trưởng Lâm. Vừa rồi nhìn cách họ mở hộp, giống như bọn họ có vẻ rất ngạc nhiên khi có thứ như thế này xuất hiện ở đây, tôi cảm thấy suy đoán của cô là đúng, đám khốn này muốn chiếm đoạt công của lô vật tư này!
Sở Duyệt có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Trần Đức Sinh:
- Cái gì gọi là cướp công của lô vật tư?
Trần Đức Sinh lại giật lấy phía bên kia thùng từ trong tay Vương Vĩ, sau đó cùng Sở Duyệt nâng thùng đi vào bên trong, vừa đi vừa phân tích cho Sở Duyệt nghe ý nghĩ của mình.
Vừa nãy, nhân lúc thùng bị mở ra, hắn đã cẩn thận xem xét tấm vải dệt thật kỹ.
Có thể thấy được chất liệu vải giống hệt loại vải mà ông già kia cùng người của ông ta đang mặc.
Nhưng nhìn vẻ mặt của bọn hắn, giống như có chút kinh ngạc khi nhìn thấy thứ này xuất hiện ở đây, hình như có người đặc biệt gọi bọn hắn tới đây để xem lô vật tư này.
Nhưng tại sao lô vật tư này lại bị đưa đến đây, rồi gọi bọn hắn tới xem?
Giống như Sở Duyệt nói, mấy thứ này có tác dụng lớn như vậy, vì sao không trực tiếp phát cho những binh lính chiến đấu ở tiền tuyến?
Trần Đức Sinh không khỏi nhớ tới mấy vấn đề mà Sở Duyệt đã hỏi hắn trước đó, bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng rất đáng sợ.
Liệu có phải, có ai đó đang cố gắng che giấu chuyện này hay không?
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có khả năng, căn cứ trưởng đã bị thương trong quá trình sửa chữa căn cứ khẩn cấp sau trận mưa lớn, hiện tại còn chưa hồi phục, mỗi ngày căn cứ trưởng không có nhiều thời gian để xử lý công việc, mà đại đa số công việc gần đây của căn cứ đều do phó căn cứ trưởng Lâm nhúng tay vào.
Tuy làm chẳng ra gì, nhưng cũng không xảy ra vấn đề gì lớn.
Mà phó căn cứ trưởng Lâm còn có một người chú, đảm nhiệm chức vị quan trọng trong ban lãnh đạo thành phố, xem ra ông ta muốn đẩy phó căn cứ trưởng Lâm vào chính vị a.
Nhưng nhà họ Lâm không là người duy nhất muốn đoạt vị trí căn cứ này, gần đây có mấy nhà vẫn luôn âm thầm cạnh tranh với nhau, những binh lính như bọn họ ít nhiều đều biết đến.
Vừa rồi thấy ông già kia dẫn người tới kiểm tra vật tư, nhìn tình hình này, bọn họ vẫn muốn hợp tác a!
Nếu phó căn cứ trưởng Lâm lấy cớ là hợp tác, đem toàn bộ công lao của lô vật tư này kéo đến trên đầu mình, vậy không phải có thể danh chính ngôn thuận để thượng vị sao?
Còn chưa chính thức hợp tác mà đã vô duyên vô cớ bắt nhiều người đi như vậy, nếu chính thức hợp tác rồi sẽ thành thế nào?
Nghĩ đến đây, Trần Đức Sinh liền không bình tĩnh nổi nữa, hắn muốn nói những chuyện này cho đội trưởng nghe, nhưng đội trưởng cũng chỉ là một binh lính bình thường, nếu chuyện này thật sự có liên quan đến ban lãnh đạo phía trên, nói cho đội trưởng cũng không có nhiều tác dụng lắm.
Cho nên hắn lại chạy tới chỗ Sở Duyệt cùng Vương Vĩ, kể cho Sở Duyệt nghe những gì hắn vừa nhìn thấy.
Vừa rồi không phải Sở Duyệt đã nói là bọn họ hoài nghi nơi này có vấn đề, nên mới tới điều tra sao?
Có thể ngồi phi cơ từ căn cứ Cách Kỳ đến căn cứ thủ đô để điều tra, chắc hẳn bọn họ cũng được căn cứ Cách Kỳ hỗ trợ phải không?
Sở Duyệt nhìn ánh mắt lo lắng của Trần Đức Sinh, gật đầu trả lời:
- Chúng tôi được trưởng căn cứ phái tới để điều tra, ông ấy cảm thấy có gì đó không ổn, nếu anh có manh mối gì có thể nói cho tôi biết, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, quyết không để bọn họ lừa gạt mọi người!
Trần Đức Sinh nghe Sở Duyệt nói như vậy, ánh mắt đột nhiên sáng lên, đầu óc loát loát nhảy nhảy, đem tất cả tiếng gió mà gần đây hắn nghe được nói cho Sở Duyệt.
Thuận tiện lại phổ cập cho Sở Duyệt một chút kiến thức về quan hệ rắc rối giữa mấy đại gia tộc ở căn cứ thủ đô, còn có thành viên trong nhà bọn họ, người nào đảm nhiệm chức vụ gì ở trong căn cứ.
Sở Duyệt nghe xong, lông mày hơi nhếch, trong mắt loé lên tinh quang.
Lần này cô tới căn cứ thủ đô, là vì muốn giết giáo sư Từ cùng cứu Giang Thành.
Giết giáo sư Từ thì dễ làm, chỉ cần kiên nhẫn một chút, là có thể tìm được cơ hội lộng chết ông ta.
Nhưng cứu Giang Thành thì có chút phiền toái, không biết có phải do cô kích hoạt lại dị năng cho Giang Thành hay không, nên kết quả kiểm tra máu của hắn mới có vấn đề, máu của hắn có thể cắn nuốt virut tang thi?
Thể chất đặc biệt như vậy, cho dù giáo sư Từ không nhìn chằm chằm hắn, thì những nhân viên nghiên cứu khác của căn cứ thủ đô cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Nói không chừng sau này hắn sẽ biến thành một con trâu máu, để hắn cống hiến máu của mình, cứu những người bị tang thi cào đó.
Nếu bọn họ trực tiếp cứu hắn ra, sau này hắn chắc chắn không thể trở về quân đội, thậm chí sau này có thể sẽ phải sống một đời trong trốn trốn tránh tránh, mai danh ẩn tích.
Đối với một người quân nhân ưu tú mà nói, điều đó có lẽ còn khó chấp nhận hơn việc biến hắn thành một con trâu máu!
Nhưng hiện tại căn cứ Thanh Long không có người lãnh đạo, như rắn mất đầu, người người đều tự làm theo ý mình, còn thường thường ngáng chân, tạo cơ hội cho hành động lần này.
Sở Duyệt cùng Trần Đức Sinh nâng cái thùng, chậm rãi cọ tới cọ lui đi đến vị trí được chỉ định để đặt chiếc thùng.
Sở Duyệt đặt thùng xuống, liếc mắt nhìn Vương Vĩ đang đứng chờ ở cửa, Vương Vĩ liền hiểu ý đi theo Sở Duyệt về phía hành lang bên cạnh.
Tuy cơ sở vật chất của căn cứ thủ đô đầy đủ hơn những nơi khác một chút, nhưng nguồn điện vẫn chưa thể theo kịp, nguồn điện có hạn vì vậy mà thời gian cung cấp điện cũng không nhiều, cho nên tòa nhà thực nghiệm này không mở thiết bị theo dõi.
Dưới sự trợ giúp của tinh thần lực, hai người liền thành công tránh thoát được tất cả những người mà bọn họ có thể gặp phải dọc theo đường đi, thuận lợi đi tới lầu 3, nơi nhốt Giang Thành.
Căn phòng ở lầu ba có lẽ là phòng khám bệnh của bác sĩ, phòng rất nhỏ.
Cả người Giang Thành mềm oặt giống như không xương, ngồi dựa trên một chiếc giường nhỏ, so sánh với bộ dáng cao lớn đĩnh bạc ngày thường của hắn, hoàn toàn hai người khác nhau.