Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 339 - Chương 339 - Tên Giáo Sư Họ Từ

Chương 339 - Tên giáo sư họ Từ
Chương 339 - Tên giáo sư họ Từ

Cả người Trần Đức Sinh lập tức ngây dại, chẳng lẽ những dị năng giả đó bị bắt đi là vì nguyên nhân này?

- Nhưng, nhưng căn cứ thực nghiệm của bọn họ không phải đã bị phá huỷ rồi sao? Này không đúng!

Không riêng gì Trần Đức Sinh nghi hoặc, mà ngay cả Sở Duyệt cũng không nghĩ ra, căn cứ thực nghiệm đã bị bọn họ đóng gói đưa cho chính phủ, dựa vào đủ loại dấu hiệu này, xem ra phía chính phủ còn khá thân thiết với tên họ Từ này.

- Đúng vậy! Căn cứ thực nghiệm đã bị phá huỷ, món đồ mà hắn dựa vào đã không còn, vậy vì sao những dị năng giả kia vẫn bị mang đi? Nếu tên giáo sư Từ kia ở khu phía tây, mà hiện tại mọi người lại vận chuyển lô vải khoáng thạch này tới đó, đây rốt cuộc là ý của ai?

Sở Duyệt đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Trần Đức Sinh, ánh mắt hơi ảm đạm, giọng nói cũng mang theo thương cảm:

- Ngày hôm qua đội trưởng của chúng tôi mới mang vải dệt khoáng thạch trở về, ngày hôm sau đã bị bắt tới căn cứ thủ đô không rõ lý do. Anh nói, có phải trung gian đã xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết hay không? Món đồ có thể chống lại tang thi tốt như vậy, không phát cho những binh lính chiến đấu ở tiền tuyến mặc lên người, mà lại đưa tới phòng thí nghiệm, anh không cảm thấy có vấn đề sao?

Trần Đức Sinh bị mấy vấn để của Sở Duyệt làm cho ngây người đến sững sờ ở đó, ngay cả đi đường cũng quên luôn.

Nhất thời hắn không biết có nên tin lời Sở Duyệt nói hay không, nhưng từ tận đáy lòng có một giọng nói bảo hắn rằng, những gì Sở Duyệt nói hẳn đều là sự thật.

Trần Đức Sinh đi theo đội trưởng tới tòa nhà thực nghiệm, kỳ thật bọn họ không tìm được người đồng đội kia ở bên trong, hắn còn tận mắt nhìn thấy phó căn cứ trưởng Lâm đi cùng một ông già mặc quần áo kỳ quái.

Ông lão kia thoạt nhìn cả người đều âm trầm, không giống người tốt, cũng tuyệt đối không giống người của căn cứ thủ đô.

Trong mắt đám lính bọn họ, phó căn cứ trưởng Lâm chỉ là một cây gậy thọc cứt, rõ ràng không có bản lĩnh gì, nhưng chuyện gì cũng muốn cắm một chân.

Nhưng khổ nỗi nhà người ta từng là gia tộc số một số hai thủ đô, tuy sau khi tang thi bùng nổ đã bị tổn thất nghiêm trọng, nhưng cũng đã cống hiến rất nhiều vật tư tài nguyên cho căn cứ.

Chỉ là lúc đầu đám người bọn hắn luôn muốn dựa vào quan hệ để thâu tóm căn cứ Thanh Long vào tay, tuy cuối cùng không để hắn đạt được ý nguyện, nhưng hắn vẫn làm đến chức phó căn cứ trưởng.

Chẳng lẽ là hắn tà tâm bất tử, muốn làm ra chuyện gì ra để đoạt quyền khống chế của căn cứ?

Sở Duyệt nhìn thấy phản ứng của Trần Đức Sinh, trong lòng khẽ buông lỏng, nhìn dáng vẻ này, chuyện cọ xe có cửa a.

- Trần đại ca, anh giúp tôi một chuyện, chỉ cần đưa chúng tôi qua phía bên kia, chúng tôi tới đây chính là để tìm hiểu rõ ràng chuyện này, mặc kệ thế nào, không thể để tên giáo sư Từ kia lừa dối lãnh đạo căn cứ được, đến lúc đó người chịu tội không chỉ là những dị năng giả bị mang đi này.

Sở Duyệt ở bên cạnh lại bỏ thêm dầu vào lửa cho Trần Đức.

Trần Đức Sinh phục hồi tinh thần, sau đó đi về phía phi cơ, đi được hai bước, bỗng nhiên quay đầu lại, cắn răng nói với Sở Duyệt:

- Được rồi! Tôi sẽ giúp hai người, chờ chút nữa, hai người đi theo tôi là được.

Sở Duyệt vội gật đầu, đi theo Trần Đức Sinh tiếp tục khiêng một cái thùng khác, tới bên cạnh xe rồi đặt chiếc thùng lên, nhưng không trở về khiêng thùng lên nữa, mà xoay người dẫn Sở Duyệt cùng Vương Vĩ đi tìm đội trưởng của mình.

Trần Đức Sinh chỉ nói hai người bọn họ muốn tới khu phía tây thăm đồng đội bị đưa tới tòa nhà thực nghiệm, những cái khác thì chưa nói đến.

Sau khi đội trưởng xác nhận thân phận của hai người Sở Duyệt, cũng không khó xử bọn họ, bất quá chỉ là cọ xe mà thôi, cũng không phải chuyện lớn gì.

Gần đây, chuyện dị năng giả trong căn cứ bị mang đi, hắn cũng đã nghe nói, nếu đổi lại là anh em của hắn đột nhiên bị mang đi, chắc chắn hắn cũng sẽ nghĩ mọi cách đi gặp một lần, hỏi rõ ràng nguyên nhân.

Cứ như vậy, Sở Duyệt cùng Vương Vĩ cọ xe qua vài trạm kiểm soát, một đường thuận lợi tới khu nhà thực nghiệm phía tây.

Dọc theo đường đi, Sở Duyệt đều nghiêm túc quan sát căn cứ Thanh Long, nắm rõ địa hình nơi này.

Tòa nhà thực nghiệm nhỏ hơn tưởng tượng của Sở Duyệt rất nhiều, chỉ là một ngôi nhà nhỏ bốn tầng lầu, theo Trần Đức Sinh nói ban đầu nơi này chỉ là một sở vệ sinh môi trường nhỏ, mạt thế đến được nửa tháng mới bị đổi thành tòa nhà thực nghiệm.

Phía trước toà nhà thực nghiệm có một khoảng sân lớn, sau khi xe vận chuyển tiến vào sân, liền có người đi tới tiếp nhận vật tư trên xe.

Sở Duyệt ngồi trong xe, dùng tinh thần lực rà quét qua toàn bộ tòa nhà thực nghiệm.

Quả nhiên tìm được Giang Thành bị nhốt trong một căn phòng ở lầu 3.

Chỉ là toàn bộ tòa nhà thí nghiệm có tới hàng trăm người, bọn họ giống như đang thực hiện nhiệm vụ của mình, gọn gàng trật tự, hoàn toàn không giống một căn cứ thực nghiệm.

Ngoại trừ một số mẫu tang thi, những thí nghiệm khác nhìn như đều rất bình thường, không phát hiện ra điều gì kỳ lạ.

Sở Duyệt chưa từng gặp qua tên giáo sư Từ kia, không biết ông ta trông như thế nào, trong nhất thời, cô thực sự không chắc người họ Từ kia có ở trong tòa nhà này hay không.

Chẳng lẽ cô đã đoán sai, tên họ Từ kia căn bản còn chưa tới nơi này, hết thảy đều không liên quan tới ông ta?

Bất quá sau khi Sở Duyệt xuống xe, vừa ngẩng đầu liền thấy được bốn năm người mặc áo choàng đen từ trong tòa nhà đi ra, bước nhanh về phía bên này.

Cô gần như nhận ra ông già đang đi phía trước theo bản năng, người này hẳn là giáo sư Từ kia.

Lúc này Sở Duyệt mới hiểu được vì sao trước đó cô không nhận thấy có gì kỳ lạ bên trong tòa nhà, những tên ch* má này đều mặc áo choàng đen, tinh thần lực sẽ bị che chắn khi chạm trán với chúng!

Nhóm người mặc áo choàng đen này đi đến bên cạnh chiếc thùng, ông già đi đầu bảo một người đàn ông cao lớn mở một trong số những chiếc thùng ngay tại chỗ, để lộ ra vải dệt khoáng thạch màu đen bên trong.

- Giáo sư Từ, ngài xem! Đây thật sự là chúng ta……

Người đàn ông vóc dáng cao còn chưa nói xong, đã bị từ giáo sư Từ giơ tay ngăn cản, ông ta phải tốn rất nhiều công sức mới có thể đè nén nỗi kinh hoàng trong lòng, quay người rời đi mà không nói một lời.

Ông ta thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc căn cứ thực nghiệm đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại đưa tất cả vải khoáng thạch này cho chính phủ?

Trong lòng giáo sư Từ không khỏi nổi lên suy nghĩ trách cứ đám người giám đốc Nhậm, ông ta mới rời căn cứ thực nghiệm được mấy ngày, bọn họ đã bán sạch sẽ căn cứ!

Ngay cả tin tức về dịch dị năng có nhược điểm giờ cũng đã được truyền đến căn cứ thủ đô!

Ông ta thật vất vả mới thu phục được phó căn cứ trưởng Lâm, đang định tiến hành bước tiếp theo, không nghĩ tới căn cứ thực nghiệm đang làm hậu thuẫn cho ông ta lại giở trò rút củi dưới đáy nồi!

Át chủ bài không còn, ông ta còn nói như thế nào?!

Bình Luận (0)
Comment