Từ khi Giang Thành biết mình sẽ biến thành thây khô, trải qua khoảng thời gian chán nản ngắn ngủi, rất nhanh hắn đã tiếp nhận sự thật này.
Hiện tại hắn đã xem nhẹ sinh tử, nhưng khi bọn họ báo cáo với căn cứ về tất cả mọi chuyện xảy ra ở căn cứ thực nghiệm, lại không hề báo cáo lên cấp trên chuyện những dị năng biến thành thây khô có khả năng sẽ bị khống chế.
Giang Thành làm như vậy, là vì sợ nếu bọn họ báo cáo lên, chắc chắn bọn hắn sẽ bị cách ly riêng.
Nếu chỉ là đơn thuần biến thành thây khô, có lẽ không phải chuyện gì lớn, thây khô không biết cắn người, lúc đầu còn rất yếu ớt, yếu đến mức không thể đi đường, rất dễ xử lý.
Nhưng nếu biến thành thây khô rồi lại bị người khác khống chế, vậy thì tính chất sự việc sẽ không giống nữa.
Đám người nhân viên nghiên cứ ở căn cứ thực nghiệm đã bị mấy người Giang Thành xử lý, chỉ cần giết chết đám người giáo sư Từ, vậy thì không ai có thể khống chế được hắn nữa.
Nhưng người khác không biết a, cho dù căn cứ thực nghiệm đã thuộc về chính phủ, bọn họ cũng vẫn là một tai hoạ ngầm, đến lúc đó những người đã từng dịch dị năng như bọn hắn, sẽ bị cưỡng chết nhốt lại để quản lý.
Trước khi hắn cùng người đồng đội kia biến thành thây khô, bọn họ đều hy vọng có thể được lên chiến trường chém giết tang thi một cách oanh oanh liệt liệt, mà không phải là nghẹn khuất bị giam trong một căn phòng.
Dù sao chỉ có hai người bọn họ sắp biến thành thây khô, bọn họ cũng đã giải thích cho người đồng đội kia biết mình sẽ chết như thế nào sau khi biến thành thây khô.
Nhưng Sở Duyệt không biết những việc này, bọn họ cũng quên mất không nói chuyện này cho cô, cho nên Sở Duyệt mới trực tiếp nói chuyện này ra, thọc hắn ra ngoài.
Bất quá chuyện này, Giang Thành không trách Sở Duyệt.
Nếu lúc đối chất với giáo sư Từ, Sở Duyệt không tung ra đòn sát thủ này, chỉ nói qua một đoạn thời gian sau, người dùng dịch dị năng sẽ biến thành thây khô, chỉ sợ có rất nhiều người sẽ không để trong lòng.
Thậm chí sẽ ôm may mắn một ngày nào đó bọn chúng có thể nghiên cứu ra biện pháp giải quyết, mà đi dùng thử.
Chỉ có loại thuyết âm mưu này mới khiến họ sợ hãi, khiến họ quyết tâm từ bỏ việc sử dụng dịch dị năng.
Nhưng bây giờ phó bộ trưởng Tần lại điểm danh muốn mang bọn họ về để cách ly, việc này hình như cũng không khác gì lần hắn bị bắt đi làm trâu máu trước đó.
Sau khi biết máu của mình không bình thường, hắn thật sự đã hy vọng mình có thể trở thành thuốc giải, cho nên mới thành thành thật thật bị nhốt bên trong tòa nhà thực nghiệm.
Dù sao cũng là cái chết, nếu máu của hắn thật sự có thể cứu người, như vậy ít nhất thì người đồng đội cùng uống dịch dị năng với hắn có thể sống sót thông qua hắn.
Nhưng hóa ra tất cả những gì giáo sư Từ nói đều là giả, người có máu giống hắn rất nhiều, rất nhiều dị năng giả thức tỉnh dị năng đều có loại năng lực này, nhưng loại năng lực này lại không thể dùng trên người người khác.
Hắn hiện tại có thể sẽ không biến thành thây khô, nhưng hắn cũng không thể cứu được đồng đội của mình.
Nghe thấy bộ trưởng Hồ yêu cầu kiểm tra tất cả những người đã từng sử dụng dịch dị năng, bỗng nhiên Sở Duyệt mới kịp phản ứng lại.
Trong mắt người khác, dù máu của Giang Thành rất giống với máu của dị năng giả bình thường, rất có thể sẽ không biến thành thây khô, nhưng dưới tình huống không xác định, rất có thể bọn họ vẫn sẽ nhốt hắn lại.
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của bộ trưởng Hồ cùng phó bộ trưởng Tần, Sở Duyệt vội vàng giải thích:
- Bộ trưởng Hồ, kỳ thực hiện tại ngài không cần quá lo lắng về chuyện này.
- Hiện tại người trong căn cứ thực nghiệm đều rất có ý thức, những người chấp mê bất ngộ chỉ có đám người giáo sư Từ này, bởi vì chỉ có ông ta mới có phương pháp khống chế thây khô, có cái dã tâm này, người khác đều không biết. Hiện tại giáo sư Từ này đã chết, người bị biến thành thây khô cũng sẽ không bị người khác khống chế.
Bộ trưởng Hồ nhìn Sở Duyệt, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không hề dịu đi vì lời nói của cô, ông ta liếc mắt nhìn thư ký Diệp, sau đó hỏi Sở Duyệt:
- Cô gái nhỏ, tôi vẫn luôn muốn hỏi cô một vấn đề, cô là ai? Và làm sao cô lại biết được nhiều chuyện về căn cứ thực nghiệm như vậy?
Thư ký Diệp đứng bên cạnh nghe được lời này, vội vàng đứng ra muốn giới thiệu giúp Sở Duyệt.
Vừa rồi khi trưởng phòng Lâm hỏi cô ấy rằng Sở Duyệt là ai, cô ấy nên giới thiệu Sở Duyệt với mọi người mới đúng.
Nhưng cô ấy chỉ biết Sở Duyệt đến từ căn cứ Cách Kỳ, là một dị năng giả, cô ấy thực sự không biết gì khác về Sở Duyệt.
Trong lúc đối chất với giáo sư Từ, Sở Duyệt giống như rất quen thuộc với căn cứ thực nghiệm, cô ấy cùng căn cứ trưởng đều cảm thấy cô gái này chỉ sợ không đơn giản như những gì cô nói.
Nhưng hai người hiểu rõ, sở dĩ cô gái này mạo hiểm làm hết thảy, không chỉ vì cứu đồng đội của mình, mà còn suy xét vì lợi ích của căn cứ, và còn suy xét vì những quân nhân sắp bị hại.
Căn cứ trưởng muốn giữ Sở Duyệt ở lại làm việc bên cạnh, ngoại trừ nhìn trúng năng lực của cô, cũng là muốn tìm hiểu xem cô là người như thế nào.
Nhưng lúc đó căn cứ trưởng nhìn thấy bộ dáng rối rắm kia của cô, liền không miễn cưỡng cô nữa.
Chưa kể sau đó cô còn đuổi theo dùng dị năng chữa khỏi trị liệu vết thương cho căn cứ trưởng.
Hai người đều biết Sở Duyệt là đứa trẻ ngoan, dù không đơn giản cũng không phải là chuyện gì xấu, cho nên cô không muốn nói, bọn họ cũng không ép cô.
Nhưng tín nhiệm của thư ký Diệp đối với Sở Duyệt không phải là điều mà Bộ trưởng Hồ và những người khác có thể hiểu được.
Nếu cô ấy chỉ giới thiệu đây là Sở Duyệt tới căn cứ Cách Kỳ, thì lời nói của Sở Duyệt, phân lượng sẽ nhẹ đi rất nhiều.
Còn không bằng không giới thiệu, để Sở Duyệt mang theo chút cảm giác thần bí, có lẽ bọn họ sẽ coi trọng lời của cô hơn chút.
Vì vậy thư ký Diệp chỉ do dự một lát liền không giới thiệu Sở Duyệt.
Lúc này bộ trưởng Hồ hỏi tới, thư ký Diệp vội vàng muốn giới thiệu bổ sung, nhưng bộ trưởng Hồ lại ngăn cô ấy, muốn Sở Duyệt tự mình trả lời.
Sở Duyệt thấy sắc mặt nghiêm túc của bộ trưởng Hồ, cũng nghiêm túc trả lời:
- Bộ trưởng Hồ, tôi tên Sở Duyệt, căn cứ trưởng hiện tại của căn cứ thực nghiệm là bạn của tôi, hắn có năng lực giao lưu với động vật, về chuyện địa cầu phát ra năng lượng cũng là hắn phát hiện rồi nói cho tôi.
- Trước đó hắn bị bắt vào căn cứ thực nghiệm, trở thành thực nghiệm thể, bị đám người giáo sư Từ làm thí nghiệm bằng phương thức tàn nhẫn.
- Sau đó bọn họ không chịu nổi đối xử như vậy nữa, liền liên hợp với những thực nghiệm thể khác trong căn cứ, phát động phản kích, giết chết những nghiên cứu viên điên cuồng đó.
- Lúc chúng tôi tới căn cứ thực nghiệm, toàn bộ căn cứ thực nghiệm đã được bọn họ quản lý. Bọn họ biết nguyên nhân hình thành mạt thế, cho nên nguyện ý góp một phần sức lực cho quốc gia cùng những người may mắn sống sót, hiện tại bọn họ đang dốc toàn lực sản xuất vải dệt khoáng thạch có thể che giấu tang thi, lô hàng đầu tiên đã được vận chuyển đến căn cứ thủ đô.
Sở Duyệt nói xong liền quay đầu nhìn thoáng qua Giang Thành, lời nói hiện tại của cô có chút khác biệt so với những gì bọn họ đã nhất trí.
Cũng may sai số không lớn, có thể lược bỏ qua.
Khi đối mặt với hoài nghi của bộ trưởng Hồ về căn cứ thực nghiệm, Sở Duyệt vẫn phải tận lực nói ra mọi chuyện dựa trên chuyện cũ có thật.
Hơn nữa cô còn nhấn mạnh trọng điểm vào việc hiện bọn họ đã cần cù chăm chỉ làm công việc nên làm, hy vọng chính phủ không cần băn khoăn nghi ngờ về phía căn cứ thực nghiệm.
Đây cũng là nguyên nhân mà Sở Duyệt muốn Hứa Sóc tới căn cứ thủ đô, bọn họ là người bị hại, xoay người làm chủ, sẽ khiến chính phủ yên tâm hơn.
Kỳ thật, lúc đầu Sở Duyệt cũng muốn tranh thủ cho đám người Hứa Sóc một chút, giúp bọn họ có thêm chút thời gian thở dốc, khiến những người đã từng bị tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần đó có thời gian và nơi ở để từ từ phục hồi.
Mà không phải ở lúc suy yếu nhất, để người khác tới quyết định vận mệnh của bọn họ.
Chờ cơ thể khôi phục lại, cho dù chính phủ phái người tiếp quản căn cứ thực nghiệm, dựa vào năng lực của những người này, bọn họ cũng có thể sống ở mạt thế rất lâu.
Bộ trưởng Hồ nhìn Sở Duyệt mà không nói một lời, trong ánh mắt tạo thành vài phần cảm giác áp bách, giống như đang suy xét lời này.