Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 361 - Chương 361 - Có Thể Cho Tôi Một Cơ Hội Không?

Chương 361 - Có thể cho tôi một cơ hội không?
Chương 361 - Có thể cho tôi một cơ hội không?

Ấn tượng của Sở Duyệt về bộ trưởng Hồ khá tốt, cho nên cô cũng không thèm để ý khi thấy ông ấy dùng loại ánh mắt này nhìn mình, mà tiếp tục nói:

- Bộ trưởng Hồ, điều tôi biết đều đã nói cho ngài, nếu ngài không tin, có thể tự mình tới căn cứ thực nghiệm xem thử, xem nơi đó hiện tại như thế nào.

Sở Duyệt cũng không sợ chính phủ sẽ phái người tới căn cứ thực nghiệm xem xét tình hình, dù sao hiện tại căn cứ thực nghiệm là do hứa sóc cùng những người lớn lớn bé bé đã từng là thực nghiệm thể kia duy trì.

Ở lầu 5 của căn cứ ngầm, còn có vô số ông thủy tinh dùng để đựng, tuy thây khô đã bị giết chết, thi thể cũng bị nhện biến dị kéo đi, nhưng muốn lấy về cũng không phải chuyện gì khó.

- Bộ trưởng Hồ, lô vải dệt mà Sở Duyệt nói đến, buổi sáng hôm nay đã được vận chuyển đến căn cứ, chỉ là phó căn cứ trưởng Lâm đã hạ lệnh đưa chúng đến tòa nhà thực nghiệm, giao cho tên giáo sư Từ kia, hiện tại căn cứ trưởng đã hạ lệnh đưa chúng tới bộ phận hậu cần.

Thư ký Diệp thấy bộ trưởng Hồ không nói gì, vội vàng đi tới bổ sung giúp Sở Duyệt.

Chỉ là cô ấy vừa nói ra lời này, liền nhận được ánh mắt xem thường đến từ hai chú cháu trưởng phòng Lâm.

Thư ký Diệp không để ý đến bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm vào người chưa bày tỏ thái độ gì là bộ trưởng Hồ.

Coi như cô ấy vừa nhỏ thuốc mắt được không?

Bộ trưởng Hồ cùng phó bộ trưởng Tần đều liếc mắt nhìn về phía trưởng phòng Lâm cùng lâm phàm đang trốn sau lưng ông ta, nhưng rất nhanh lại thu hồi ánh mắt.

Những chuyện mà Sở Duyệt nói, hoàn toàn phù hợp với những gì bọn họ biết.

Kỳ thật, tất cả những gì Sở Duyệt vừa nói, bọn họ đã tin tám phần, nếu không khi biết chuyện có người có thể khống chế thây khô, bọn họ sẽ không lo lắng đến vậy

- Sở Duyệt.

Cuối cùng bộ trưởng Hồ cũng mở miệng nói chuyện,

- Tất cả những gì cô nói, chúng tôi cần phải kiểm chứng lại, chuyện này là đại sự liên quan đến sự sống còn của nhân loại. Đương nhiên, cá nhân tôi tương đối tán thành với cách nói của cô, cũng rất cảm cô đã nói những thứ này cho chúng tôi.

Sở Duyệt nhìn bộ dáng hòa ái này của bộ trưởng Hồ, cuối cùng cổ cảm giác áp bách kia cũng phai nhạt đi một ít, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bộ trưởng Hồ nói xong, liền cùng phó bộ trưởng Tần thương lượng trở về thành cổ, chuyến này tới đây, bọn họ đã có thu hoạch không nhỏ, phải nhanh chóng trở về báo cáo, thương lượng với những lãnh đạo khác.

Trưởng phòng Lâm thấy hai người bộ trưởng Hồ cùng phó bộ trưởng Tần phân phó thư ký Diệp vài lời, sau đó vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, không thèm để ý tới ông ta, ông ta cũng không kiên trì muốn mang lâm phàm đi theo nữa, vội vàng chạy theo sau.

Hôm nay ông ta quá mức tức giận, làm ra những hành động quá mức, phải nhanh chóng cứu vãn hình tượng.

Lâm phàm vừa nhìn thấy chú hai bỏ lại mình, liền vội vàng hét lớn, muốn đuổi theo, lại bị thư ký Diệp phái người áp tải hắn ta trở về.

Thư ký Diệp quay đầu nhìn hai người Sở Duyệt, rồi nói với Giang Thành:

- Cậu là người bên cạnh viện sĩ Long, đã dùng dịch dị năng đúng không?

Sở Duyệt thấy thế, liền vội vàng nói:

- Chị Diệp, huấn luyện viên Giang sẽ không biến thành thây khô, máu của anh ấy đều bình thường…

Sở Duyệt còn chưa nói xong, đã bị Giang Thành kéo lại, cười với cô rồi nói:

- Tiểu duyệt, đừng bảo đảm chắc chắn vì tôi, em đã làm quá nhiều chuyện vì tôi rồi!

Hắn đứng trước mặt thư ký Diệp, thực hiện động tác chào đúng chuẩn theo quân lễ, cất cao giọng nói:

- Trung đội trưởng Giang Thành thuộc đội đặc chiến mãnh hổ, sẵn sàng phục tùng sắp xếp của tổ chức!

Sở Duyệt há miệng thở dốc, nhưng không nói tiếp, cho nên cô vất vả làm nửa ngày, kết quả lại nhét Giang Thành trở lại sao?

Thư ký Diệp cũng đáp lại Giang Thành bằng một động tác chào chẩn quân lễ, nhìn thấy bộ dáng có chút khổ Sở của Sở Duyệt, liền cười cười nói với cô:

- Đừng lo lắng, Giang Thành chỉ bị điều về thủ đô mà thôi, không thể tiếp tục ở bên cạnh viện sĩ Long nữa, tôi sẽ nhờ căn cứ trưởng sắp xếp một vị trí thích hợp cho hắn.

Sở Duyệt vừa nghe thấy lời này, tức khắc tinh thần liền tỉnh táo, vui vẻ cảm ơn thư ký Diệp:

- Chị Diệp, cảm ơn chị! Chị thật tốt a.

Thư ký Diệp cười nói:

- Không cần cảm ơn tôi, vốn dĩ mẫu máu của Giang Thành bình thường, chỉ là vì để phòng ngừa vạn nhất, với tài năng của hắn, nhốt lại không phải là tổn thất của căn cứ sao?

Giang Thành nhìn bộ dáng vui vẻ của Sở Duyệt, cũng nhịn không được mà nở nụ cười, nếu hắn không bị biến dị thì tốt biết bao!

Sáng sớm hôm sau, phi cơ của căn cứ Cách Kỳ đã đến căn cứ Thanh Long, Nghiêm Khắc cũng đi theo phi cơ tới đây.

Vừa mới xuống khỏi phi cơ, hắn đã nhìn thấy ba người Sở Duyệt đang đứng dưới phi cơ chờ hắn.

Nghiêm Khắc còn nghĩ chuyện của Giang Thành đã được giải quyết, mọi người có thể cùng nhau trở về, ai biết được Giang Thành lại không thể trở về căn cứ Cách Kỳ, tức khắc đều ngây ngẩn cả người.

Giang Thành nhìn bộ dáng của Nghiêm Khắc, cười nói:

- Bày ra bộ dáng này làm gì? Hiện tại tôi đã là đội trưởng đội an ninh của căn cứ Thanh Long a, không phải cậu nên cảm thấy vui mừng thay cho tôi sao?

Nghiêm Khắc miễn cưỡng cười cười, gật đầu nói:

- Vui vẻ! Bất quá, tôi vẫn luôn cho rằng sau này chúng ta còn có thể kề vai chiến đấu a, không nghĩ tới mời vậy đã đường ai nấy đi……

Ngày hôm qua Vương Vĩ đã khóc một hồi, lúc này lại nhìn thấy bộ dạng mất mát kia của Nghiêm Khắc, vành mắt lại đỏ lên.

Chỉ là không đợi hắn nói ra, đã bị Giang Thành đẩy lên phi cơ.

Lần này phi cơ của căn cứ Cách Kỳ tới đây đưa đồ, sau khi đồ trên phi cơ được dọn xong, bọn họ liền phải trở về.

Mấy người Sở Duyệt lên phi cơ, cùng quay đầu tạm biệt với Giang Thành.

Mắt thấy phi cơ sắp bay lên, bỗng nhiên Giang Thành lại chạy tới, bám vào cánh cửa cabin sắp đóng lại, ánh mắt cực nóng nhìn về phía Sở Duyệt. hỏi:

- Tiểu duyệt, nếu lần sau gặp lại, tôi chưa bị biến dị, có thể cho tôi một cơ hội để được theo đuổi em không?

Sở Duyệt:……???

Sở Duyệt có chút ngốc lăng, cô còn tưởng Giang Thành bám vào cánh cửa là có chuyện quan trọng muốn nói cho bọn họ biết, nhưng không nghĩ tới hắn lại muốn nói cái này, cô nhất thời không biết phải trả lời thế nào!

Vương Vĩ kéo Nghiêm Khắc qua một bên, nhường lại vị trí ở cửa cho hai người bọn họ.

Nghiêm Khắc nhìn Giang Thành có chút không thể tin được, tiểu tử này đúng là nổi lên tà tâm a!

Cách quạt của phi cơ bắt đầu quay tròn, bất đắc dĩ Giang Thành đành phải đóng cửa cabin lại, đúng lúc này, Sở Duyệt ở bên trong phi cơ cũng mở miệng nói với hắn:

- Sống thật tốt….

Câu nói kế tiếp của Sở Duyệt đã bị tiếng đóng cửa cản lại, Giang Thành không nghe thấy, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà ngây ngốc nở nụ cười, bước chân lâng lâng chạy về phía bên ngoài sân bay.

Ít nhất, cô không cự tuyệt hắn.

Khi phi cơ đáp xuống căn cứ Cách Kỳ, đã là giữa trưa, Sở Duyệt xuống máy bay liền tạm biệt đám người Vương Vĩ, trực tiếp chạy về nhà

Về đến nhà, trong nhà lại không có một ai, ba mẹ Sở phải đi làm, không ở nhà là điều bình thường, nhưng vì sao hai chị em Mục Ca đều không có nhà?

Bình Luận (0)
Comment