Sở Duyệt cả kinh, hai người bọn họ đi đâu rồi?
Hiện tại Mục Ca đang yếu như vậy, Mục Ly không thể nào mang hắn rời khỏi căn cứ!
Sở Duyệt tìm một vòng căn cứ, cũng không tìm được Mục Ca cùng Mục Ly, nhưng cô lại đụng phải mấy binh lính trước đó ngồi cùng xe quân dụng trở về căn cứ với cô.
Bọn họ nhìn thấy Sở Duyệt đều rất hưng phấn, đứng chung quanh cô nói chuyện không ngừng, trong đó có một người tên Dương Cảnh Duệ còn cầm cuốn sổ nhỏ muốn nhờ Sở Duyệt ký tên.
Còn nói là bắt đầu kể từ ngày hôm đó, sau khi trở về, hắn luôn mang theo cuốn sổ bên mình, chỉ chờ lúc gặp được Sở Duyệt sẽ nhờ ký tên cho hắn.
Sở Duyệt không nói thắng được hắn, liền ký cho hắn, nhìn hắn giấu cuốn sổ vào tận cùng sâu bên trong quần áo giống như giấu bảo vật gia truyền, liền không khỏi có chút buồn cười.
Cô cũng được thể nghiệm đãi ngộ của ngôi sao lớn một lần a.
Những người khác không mang theo sổ, đều có chút hối hận, chỉ có thể nhìn dương cảnh duệ đầy hâm mộ, nói hắn keo kiệt, một tờ giấy cũng không chia.
Mọi người cứ ngươi một câu ta một câu như vậy, trò chuyện đủ chủ đề, nghe nói ngày mai sẽ có một số binh lính mặc áo choàng đen đi vào thành chấp hành nhiệm vụ, mấy người bọn họ cũng phụ trách đi vận chuyển vật tư.
Nghe thấy Sở Duyệt nói đang đi tìm Mục Ly, một binh sĩ nói với cô:
- Hôm qua tôi nhìn thấy cô gái đó rời khỏi căn cứ một mình, nhưng không thấy cô ấy cõng theo em trai, cũng không biết hôm nay cô ấy có ra ngoài không.
- Đi ra ngoài?
Sở Duyệt có chút nghi hoặc, trong không gian của Mục Ly không thiếu vật tư, hai chị em bọn họ dùng ít nhất phải mấy năm cũng không thành vấn đề.
Hiện tại Mục Ca đã yếu như gà con, Mục Ly không phải càng nên ở trong căn cứ bảo vệ hắn sao, để hắn khôi phục thân thể rồi nói?
Vì sao hôm qua đã bắt đầu rời khỏi căn cứ rồi?
Tuy rằng đám người dương cảnh duệ chỉ nhìn thấy Mục Ly, không nhìn thấy Mục Ca, nhưng Sở Duyệt biết, nhất định là Mục Ly đã đưa Mục Ca vào không gian rồi mang hắn ra ngoài.
Bọn họ muốn rời khỏi căn cứ đi Cách Kỳ này tới nơi khác, hay chỉ là ra khỏi căn cứ để đi dạo?
Nhưng biết bọn họ tự mình rời khỏi căn cứ, Sở Duyệt cũng yên tâm.
Lấy năng lực của Mục Ly, giết mấy con tang thi không thành vấn đề, cho dù gặp phải đối thủ đánh không lại, cô ấy còn có thể trốn vào không gian.
Không biết bọn họ đi hướng nào, cho nên Sở Nguyệt cũng không ra ngoài tìm bọn họ, cô có cảm giác bọn họ nhất định sẽ trở về.
Nếu thật sự phải đi, cô tin Mục Ca nhất định sẽ chờ cô trở lại, tư mình nói lời từ biệt với cô.
Về đến nhà, Sở Duyệt không còn việc gì để làm cho nên liền đi vào không gian, để Cổn Cổn giám sát con tê tê dọn sạch đất hoang cho cô.
Cô luôn nghĩ đến việc trồng một cái gì đó, nhưng trước đó không có thời gian, cho dù cô muốn trồng cái gì đó cũng không hành động được.
Lúc này có thời gian rảnh, liền sắp xếp làm việc này.
Lúc đầu Cổn Cổn không hiểu ý Sở Duyệt, liền dẫn con tê tê đi đi đào mấy cái hố vừa rộng vừa dài ở chỗ Sở Duyệt đã chọn, còn nó đi theo phía sau nhìn con tê tê hăng say đào hang.
Hắc hắc hắc! Tiểu Duyệt Duyệt nói, đào đất xong là có thể trồng quả ngon cho nó, đến lúc đó nó sẽ có quả ngon ăn hoài không hết.
Muốn ăn thì phải cố lên, hắc hắc hắc!
- Cổn Cổn, không phải như thế!
Sở Duyệt nhìn những cái lung tung hố lộn xộn trên mặt đất trông giống như những cái hang chuột, liền lớn tiếng gọi Cổn Cổn mau dừng lại.
Nhưng hai con vật kia đang bận đào bới đến vui vẻ, hoàn toàn không nghe thấy tiếng la của cô, thậm chí còn đào cả đất hất vào mặt cô.
Cuối cùng Sở Duyệt phải sử dụng lưỡi dao gió mới có thể ép Cổn Cổn cùng con tê tê dừng lại, rồi vội vàng đuổi chúng đi lấp những cái hố vừa mới đào vào.
Sở Duyệt không am hiểu xới đất, nhưng tốt xấu gì cô cũng đã nhìn mẹ Sở trồng trọt nhiều năm như vậy, đại khái vẫn biết một chút, dựa vào trí nhớ để thiết kế một mảnh đất.
Nhổ cỏ, xới đất, náo loạn cả một buổi trưa, cuối cùng ba nhân công cũng tạo ra được một mảnh đất rộng bằng hai sân bóng rổ.
Sở Duyệt ở trong không gian tắm rửa một lượt, khi cô trở lại phòng, vừa lúc Mục Ly cùng Mục Ca đẩy cửa vào.
Lúc nhìn thấy Sở Duyệt đã từ căn cứ thủ đô trở lại, hai người đều rất vui vẻ.
Bất quá, mới hai ngày không gặp, thiếu chút nữa Sở Duyệt đã không nhận ra Mục Ca.
Hắn không chỉ có thể tự mình đứng dậy đi lại, mà trên mặt cũng có da có thịt hơn.
Sở Duyệt đi vòng quanh Mục Ca hai vòng, kỳ quái hỏi:
- Mục Ca, thân thể cậu khôi phục không tồi a, mới hai ngày không gặp, mà cậu đã béo lên một vòng a? Mục Ly cho cậu ăn cái gì a?
- Ăn tinh hạch.
Mục Ca trả lời rất ngắn gọn, nhưng hiển nhiên có thể nhìn ra được tâm tình của hắn rất tốt.
- Tinh hạch?
Sở Duyệt có chút sửng sốt, bỗng nhiên phản ứng lại:
- Cho nên, hai ngày này, hai người ra khỏi căn cứ là để đi tìm tinh hạch sao?
- Đúng vậy.
Mục Ly ở bên cạnh tức giận nói:
- Lúc đầu hắn nói ăn tinh hạch là có thể nhanh chóng hồi phục, vì vậy chị liền dẫn hắn vào trong thành phố giết tang thi lấy tinh hạch, ai biết được hấp thu tinh hạch sẽ thống khổ như vậy, hai ngày này quả thực giống như hai người hắn tự tra tấn chính mình.
Mục Ly nhớ lại có chút kích động, cô ấy không thèm để ý tới ánh mắt ngăn cản của Mục Ca, mà nói tiếp:
- Lần đầu tiên chị thấy hắn hấp thu tinh hạch, đã bị dọa một trận chết khiếp, muốn khuyên hắn không tiếp tục dùng cách này nữa, chị cũng không thiếu chút thức ăn đó, điều dưỡng nhiều một chút, còn phải lo lắng không nuôi hắn mập lên được sao?
- Nhưng hắn không nghe, một hai phải dùng tinh hạch, chị không đi tìm tinh hạch cho hắn, thì tự hắn chạy đi giết tang thi.
- May mắn không xảy ra chuyện gì, nếu em có bất cứ mệnh hệ gì, không phải là đã khiến Tiểu Duyệt thất vọng sao, uổng công con bé cực cực khổ khổ cứu em trở về sao?
Mục Ly nói xong, lại quay đầu trách mắng Mục Ca, nhìn dáng vẻ này của Mục Ca giống như muốn làm cô ấy tức điên.
Sở Duyệt nhìn bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời dạy bảo của Mục Ca, thật sự không thể tưởng tượng được hắn còn có lúc tùy hứng như vậy.
Bất quá, Sở Duyệt khá hứng thú với phương pháp dùng tinh hạch để tẩm bổ cơ thể của hắn, đối với những người khác, chỉ sử dụng tinh hạch để bổ sung một chút dị năng, một khi dị năng đã được bổ sung đủ rồi, sẽ không thể hấp thu được nữa.
Mà Mục Ca dùng tinh hạch, lại giống như là đang dùng thức ăn chăn nuôi, chỉ trong hai ngày ngắn ngủn, cả người đều đã tăng lên một vòng thịt.
Nhân lúc Mục Ly đang thở dốc lấy lại hơi, Sở Duyệt vội vàng hỏi Mục Ca:
- Mục Ca, sao cậu lại có suy nghĩ dùng tinh hạch để tẩm bổ cho cơ thể? Hiệu quả này không khác gì chơi thổi bóng a.
Mục Ca cười cười, nhìn thoáng qua Mục Ly còn muốn mắng hắn gì đó, nói với Sở Duyệt:
- Có năng lực của không gian, cô cũng có thể dùng không gian để chuyển hóa, năng lượng bên trong tinh hạch thành năng lượng dùng để cường hóa thân thể, chỉ cần có đủ tinh hạch, cô muốn biến thành người khổng lồ cũng có thể. Bất quá quá trình biến đổi tương đối khó chịu, cho nên đừng dễ dàng thử.
Sở Duyệt nghe đến đó ánh mắt liền sáng lên, cô không muốn trở thành người khổng lồ, nhưng nếu có thể giúp cô cao lên một chút thì thật tốt.
- Đó là một chút khó chịu của em sao?
Mục Ly ở bên cạnh, nghe đến đó lại nhịn không được mà quở trách Mục Ca.
- Tiểu Duyệt, đừng nghe hắn, loại chuyện này rất nguy hiểm, có hai lần thiếu chút nữa đã lấy mạng của hắn rồi.
Sở Duyệt nhìn về phía Mục Ca, nghiêm trọng như vậy sao?
Đã dặn cô không được làm theo, vì sao chính hắn lại làm như vậy a?
Cho dù có thể nhanh chóng khôi phục sức lực, nhưng từ từ dưỡng cũng không phải là không thể, giống như trước kia, khi đó hắn vẫn còn ở trong không gian.
Đột nhiên Sở Duyệt phản ứng lại, Mục Ca vội vã muốn dùng tinh hạch để bồi bổ thân thể, có lẽ là do lo lắng cho cô.
Lúc cô tới căn cứ thủ đô để cứu giang thành, ở trong lòng Mục Ca coi đây là một chuyện rất nguy hiểm.
Cho nên hắn mới có thể dùng phương pháp nguy hiểm này để mau chóng khôi phục thân thể, muốn đi giúp cô.
Đứa nhỏ ngốc này a!
Đời trước nữa nhất định là cô đã cứu vớt cả hệ Ngân Hà, mới có thể gặp được một người đối xử tốt với cô như Mục Ca.
Mục còn đang tiếp tục nói:
- Bất quá, không gian của cô tiện hơn một chút, còn có thể thay đổi năng lượng tinh hạch thành những thứ khác, ví dụ như trực tiếp kích hoạt dị năng giúp quân nhân nào đó, hoặc ví dụ như dịch dị năng.