Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 367 - Chương 367 - Người Thất Hứa

Chương 367 - Người thất hứa
Chương 367 - Người thất hứa

Đời trước, Sở Duyệt biết có rất nhiều người đã thử qua phương thức dùng tinh hạch để thức tỉnh dị năng, nhưng có rất ít người thành công.

Có những người dùng rất nhiều tinh hạch nhưng vẫn không thể thức tỉnh dị năng, nhưng có những người chỉ dùng vài viên tinh hạch là đã thức tỉnh dị năng, tất cả mọi người đều cảm thấy tỷ lệ này quá huyền huyễn.

Như mẹ sở dùng tinh hạch hệ mộc xong, không thể giữ được năng lượng ở trong cơ thể, nhưng khi gặp được dị năng hệ thủy, cơ thể của bà sẽ tự động hấp thu.

Sở Duyệt còn nghĩ, nếu lúc ấy cô cho mẹ sở dùng tinh hạch hệ thủy, nói không chừng bà ấy có thể trực tiếp thức tỉnh dị năng.

Chuyện này nếu nghĩ sâu thêm một chút, có thể kéo dài đến những người bị tang thi cào hay không a?

Có thể tang thi cũng có thuộc tính, nếu may mắn bị tang thi cùng thuộc tính cào bị thương, có khả năng sẽ thức tỉnh dị năng, ngược lại biến thành tang thi?

Nhưng tất cả chỉ là phỏng đoán của Sở Duyệt, chưa từng thử qua xem đó có phải sự thật hay không.

Nhưng lời vừa nói ra, ngẫm lại, cũng không phải là không thể thử trên người Lưu Cảnh Thần, dù sao nếu có dùng sai tinh hạch, cũng không có vấn đề lớn.

Vì thế Sở Duyệt lại nói tiếp:

- Nếu không như vậy, chờ hôm nào cậu có thời gian, tôi sẽ giúp cậu xem thử thuộc tính của cơ thể cậu.

- Được a, buổi tối tôi tới tìm cô, tôi biết nhà cô ở đâu, tối nay cô nhất định phải chờ tôi a.

Lưu Cảnh Thần vui vẻ thiếu chút đã hét lên, giống như hắn đã thức tỉnh dị năng rồi vậy.

Sở Duyệt vội nói:

- Tôi cũng không chắc chắn có được hay không, chỉ có thể thử một lần.

- Tôi biết!

Lưu Cảnh Thần gật đầu, nhìn đoàn xe phía sau đã tới, nhưng tang thi còn chưa giết xong, liền vội vàng đóng miệng, ra sức giết tang thi.

Thanh đao dài trong tay múa đến uy vũ sinh phong, như thể nó có sức mạnh vô tận.

Lưu Cảnh Thần đang chấp hành nhiệm vụ, Sở Duyệt cũng muốn nhanh chóng đi tìm hai người Mục Ca, hiện tại không phải lúc nói chuyện, đợi buổi tối gặp mặt rồi nói.

Tang thi bị giết không sai biệt lắm, Sở Duyệt nói với Lưu Cảnh Thần muốn đi lên phía trước, sau đó liền xoay người đi về phía trước, Lưu Cảnh Thần ở phía sau đè giọng hô:

- Sở Duyệt, tôi nhất định sẽ thức tỉnh dị năng! Tôi cũng muốn trở nên mạnh mẽ giống như cô.

Sở Duyệt đi vài bước rồi leo từ cửa hàng bên cạnh lên nóc ngôi nhà cao tầng, quay đầu nói với hắn:

- Được! Cẩn thận một chút!

Dị năng giả rút về, làm nhiệm vụ rửa sạch tang thi trở nên khó khăn hơn.

Cho dù đám người Sở Duyệt gần như đã tiêu diệt toàn bộ tang thi biến dị ở phía trước, nhưng nhiệm vụ cứu hộ của ngày hôm nay vẫn không thể hoàn thành.

Lúc đoàn xe tan tầm, Sở Duyệt cũng trở về theo, lái xe chở Mục Ly cùng Mục Ca về căn cứ trước.

Về đến nhà, nhìn thấy ba sở đã mệt đến mức không còn chút sức lực, Sở Duyệt lại bắt đầu giãn gân cốt cho ông, làm ba sở đau đến mức phải hét lên.

Hôm nay tinh hạch đều có cấp bậc không tồi, Sở Duyệt cảm giác được năng lượng trong không gian càng ngày càng đầy, cảm giác muốn phát tiết ra ngoài.

Cô đang cố gắng từ từ tạo ra một không gian nhỏ cho ba sở, nhưng tạo ra một không gian nhỏ là chuyện rất không dễ dàng.

Cho dù Mục Ca đã nói phương pháp chia nhỏ không gian cho cô, nhưng nếu thật sự muốn chia ra, sẽ tốn rất nhiều thời gian, chẳng trách lúc trước Mục Ca phải mất hơn nửa năm mới làm được.

Ăn cơm chiều xong, Sở Duyệt ở cửa đợi hồi lâu, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Lưu Cảnh Thần.

Không phải hắn nói tôi nay sẽ tới tìm cô để kiểm tra thuộc tính cơ thể sao?

Lúc này, chẳng phải là thời gian tự do hoạt động của bọn họ sao?

Chẳng lẽ hắn quên rồi?

Sở Duyệt cắn chặt răng, được rồi, hôm nào đó lại đi tìm người khác để thử a.

Nếu có thể chứng minh suy nghĩ này của cô là đúng, vậy ít nhất sẽ giúp binh lính trong quân đội sử dụng đúng loại tinh hạch để đánh thức dị năng.

Dù sao chuyện giúp bọn họ kiểm tra thuộc tính cơ thể này, đối với Sở Duyệt cũng tương đối dễ dàng.

Đến lúc đó, còn sợ không đủ dị năng giả để giết tang thi sao?

Bất quá, đối với người thường thì phương pháp này không có tác dụng gì nhiều.

Đầu tiên, người thường rất khó có được một viên tinh hạch có màu.

Phải là tinh hạch của tang thi biến dị thì mới có màu, một số người có lẽ cả đời cũng chưa từng được nhìn thấy một viên tinh hạch có màu nào, chứ đừng nói tới tinh hạch phù hợp với thuộc tính cơ thể.

Tinh hạch bình thường chỉ có một màu, càng khó phân biệt.

Sở Duyệt vào nhà không bao lâu, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, cô còn tưởng là Lưu Cảnh Thần tới đây, vội vàng chạy tới mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một binh linh Sở Duyệt không quen biết, đôi mắt hắn đỏ bừng, nhìn Sở Duyệt hỏi:

- Xin hỏi, cô là Sở Duyệt sao?

Sở Duyệt gật đầu, trong lòng xẹt qua một tia bất an.

- Tôi là Sở Duyệt, xin hỏi anh là?

- Tôi tên Trần Thịnh, là Lưu Cảnh Thần nhờ tôi tới tìm cô, hắn nhờ tôi nhắn với cô là: Thực xin lỗi, hắn thất hứa……

Trần Thịnh nói tới đây, không nhịn được mà nghẹn ngào, hắn cắn răng nhịn xuống, quay đầu muốn đi về.

- Chậm đã, đã xảy ra chuyện gì? Hiện tại hắn…… Thế nào?

Sở Duyệt chạy đuổi theo, giữ chặt binh lính hỏi.

- Hiện tại hắn đang ở bệnh viện, bác sĩ nói vết thương của hắn quá nặng, nếu là trước kia, có lẽ còn có thể cứu chữa, nhưng hiện tại, điều kiện…… Không có cách nào!

Binh lính chịu đựng bi thương, nhìn vẻ mặt lo lắng của Sở Duyệt, nói:

- Nếu cô muốn gặp hắn lần cuối, hiện tại còn kịp!

Tin tức này đến quá bất ngờ, Sở Duyệt cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, buổi chiều lúc trở về không phải vẫn tốt sao?

- Đi, đưa tôi đi gặp hắn!

Sở Duyệt cau mày, kéo Trần Thịnh chạy xuống dưới lầu.

Trên đường đi, Trần Thịnh nói cho Sở Duyệt biết chuyện đã xảy ra.

Hóa ra khi bọn họ rút lui trở về, đám người Lưu Cảnh Thần phụ trách cản phía sau.

Nhưng vào lúc bọn họ chuẩn bị rời khỏi thành phố, một chiếc xe việt dã đã bất ngờ lao ra từ ngã tư đường, đâm thẳng vào đầu xe tải quân dụng.

Phần đầu xe việt dã đã bị bóp méo, hư hoại nghiêm trọng, khiến xe quân dụng bị mắc kẹt trên đường lớn, phía sau là một hàng dài tang thi.

Bất đắc dĩ, mọi người chỉ có thể xuống xe, một số người đi xử lý chiếc xe việt dã gặp nạn, giải cứu người sống sót trong xe, còn lại đều đi xử lý tang thi đang lao tới.

Lưu Cảnh Thần một trong số những người đi ngăn chặn tang thi.

Vốn dĩ bọn họ mặc áo choàng đen, chỉ cần không có tang thi quá lợi hại, thì có múa giữa đám tang thi cũng không có vấn đề.

Không nghĩ tới tiếng va chạm xe quá lớn, tài xế xe việt dã bị thương chảy quá nhiều máu, đã thu hút tang thi biến dị tới.

Bọn họ đều phải rút lui, liền dùng đến súng và bom, mặc kệ âm thanh lớn nhỏ gì đó.

Không nghĩ tới có một quả bom đã bị tang thi biến dị chặn lại, hất văng trở về, rơi xuống giữa đám người.

Nhìn thấy quả bom sắp nổ,Lưu Cảnh Thần là người đứng gần quả bom nhất, hắn lao vào không chút do dự.

Tuy hắn mặc áo choàng đen, vết thương bên ngoài cơ thể không nhiều, nhưng bác sĩ nói nội tạng của hắn đều bị chấn thương nghiêm trọng.

Sở Duyệt nhìn thấy Lưu Cảnh Thần nằm trên giường bệnh ở hành lang bệnh viện, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Hắn cau mày yên tĩnh nằm ở đó, hai tay đặt trước ngực, trong tay ôm chặt cuốn sổ nhỏ.

Sở Duyệt có thể nhận ra cuốn sổ nhỏ kia chính là cuốn sổ mà cô đã ký tên cho hắn trước đó.

Trên cuốn sổ dính đầy máu, bị hắn gắt gao nắm chặt, giống như vậy có thể giúp hắn giảm bớt thống khổ.

Những người đồng đội của hắn đều đứng ở mép giường, ủ rũ cụp đuôi, nhìn thấy Sở Duyệt tới, đều chủ động nhường ra một lối cho cô.

Mọi người đều không nói chuyện, không khí chung quanh giống như ngưng lại lại, tĩnh lặng lại tràn ngập bi thương.

Sở Duyệt mím môi đi đến trước giường bệnh, duỗi tay cầm lấy cánh tay Lưu Cảnh Thần, vô số điểm sáng trắng của dị năng hệ chữa khỏi tuôn ra từ lòng bàn tay cô, điên cuồng chui vào trong thân thể Lưu Cảnh Thần.

Bình Luận (0)
Comment