Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 369 - Chương 369 - Quyết Định Của Sở Duyệt

Chương 369 - Quyết định của Sở Duyệt
Chương 369 - Quyết định của Sở Duyệt

Sở Duyệt thả tinh thần lực về phía âm thanh, cô nhìn thấy trong một ký túc xá có một cậu bé khoảng hai tuổi đang được một người phụ nữ ôm trong tay.

Đứa nhỏ rất gầy, người phụ nữ cũng rất gầy, mà đứa nhỏ không muốn người phụ nữ ôm mình, nhưng lại không thể tránh thoát, không thể lớn tiếng khóc nháo, chỉ có thể nhoài người ra để phát tiết, một lúc lại khóc một tiếng.

Người phụ nữ nhẹ giọng dỗ dành, nhưng không thể làm cậu bé dừng lại.

Trong căn phòng này có mười mấy người, đa số mọi người đều chuẩn bị lên giường đi ngủ, nhưng đứa trẻ cứ khóc, thì bọn họ ngủ thế nào được?

Một người phụ nữ ngồi dậy, nói với người phụ nữ đang ôm đứa trẻ:

- Làm ơn cô đừng để đứa trẻ khóc nữa! Thỉnh thoảng nó lại hừ vài tiếng như vậy, cô bảo chúng tôi phải ngủ thế nào?

Người phụ nữ cũng có chút bất đắc dĩ, nói:

- Xin lỗi! Hôm nay là ngày đầu tiên tôi dẫn theo thằng bé, ban ngày còn tốt, nhưng đến buổi tối liền không theo tôi, luôn muốn đi tìm mẹ nó, ai!

- Vậy cô để nó đi tìm nó đi, cô còn chưa lo xong, còn mang nó theo làm gì? Bản thân còn sắp chết đói còn ôm theo một đứa nhỏ, cô cho rằng……

Người phụ nữ đang tức giận còn chưa nói xong, đã bị một người phụ nữ tóc ngắn ở giường bên cạnh kéo lại, nhỏ giọng nói cho cô ta biết:

- Đừng nói nữa, đứa bé kia không còn người thân.

Từ khi căn cứ Cách Kỳ được thành lập đến bây giờ, không có mấy đứa trẻ, tất cả đều được cha mẹ người thân của chúng chăm sóc.

Trong quá trình cứu hộ của hai ngày qua, bọn họ đã cứu được một số trẻ em, chỉ còn 2 đứa trẻ không có người thân.

Hiện tại điều kiện này, chi phí xây dựng trại trẻ mồ côi cho hai đứa trẻ quá cao nên căn cứ trưởng cho người hỏi thăm người sống sót, có ai nguyện ý chiếu cố đứa nhỏ hay không.

Mà người phụ nữ đang ôm đứa trẻ này đã tự nguyện nhận đứa trẻ về nuôi dưỡng.

- Nhưng, cũng không thể để đứa trẻ này ồn ào như vậy mãi.

Người phụ nữ tức giận kia có chút nghẹn lại, tuy vẫn bất mãn, nhưng giọng nói lại nhỏ đi rất nhiều.

Người phụ nữ tóc ngắn thở dài, nói:

- Đứa nhỏ này được quân đội đưa từ trong thành phố về. Nghe nói lúc phát hiện ra nó, mẹ nó đã biến thành tang thi, cô ấy đã trói bản thân vào cửa nhà, treo tấm biển lớn trên cô, trên đó viết : Bên trong có trẻ con, xin hay cứu nó!

Người phụ nữ tức giận lại ngăn mày, nói:

- Sao cô ta lại ngu ngốc như vậy? Nếu gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ?

- Còn có cách nào khác sao? Bản thân cô ấy sắp biến biến thành tang thi, chỉ có thể đánh cuộc một phen, đứa bé còn nhỏ như vậy, cho dù không gặp phải người xấu, sớm hay muộn cũng sẽ chết vì đói, có người phát hiện ra, ít nhất nó còn có tia hy vọng!

Người phụ nữ tóc ngắn thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:

- Nghe nói có lẽ là lúc mẹ nó đi ra ngoài tìm đồ ăn thì bị cắn, cố gắng chống đỡ mang đồ ăn về cho hắn, rồi mới biến thành tang thi. Lúc quân nhân mở cửa xông vào, đã thấy nó ngồi ở cửa, nói đang chơi trốn tìm với mẹ, nó biết mẹ nó đang trốn bên ngoài cửa.

Người phụ nữ tức giận lại lau khóe mắt, nghĩ nghĩ liền móc từ trong túi ra một miếng bánh quy, sau đó leo từ trên giường xuống, đưa bánh quy đưa cho người phụ nữ, giọng nói mạnh mẽ :

- Như vậy cũng không phải cách, tôi thấy hẳn là cho nó đói, cô cho nó ăn chút đi.

Người phụ nữ ôm đứa trẻ vội vàng từ chối, bọn họ đều mới đến căn cứ hai ngày nay, tất cả đều sợ đói.

Trong 5 ngày đầu, căn cứ đều phát đồ ăn, nhưng cũng chỉ được ăn lửng dạ, sau đó sẽ phải làm việc tích điểm để đổi đồ ăn.

Người phụ nữ ôm đứa trẻ nói là cô ấy đã nhận nuôi đứa trẻ này, nên căn cứ còn phát thêm đồ ăn cho cô ấy, không thể lấy đồ của người khác nữa.

Người phụ nữ tức giận kia lại nhé bánh quy vào trong ngực, không nói gì thêm nữa, xoay người trở lại giường.

Người phụ nữ tóc ngắn cũng tìm non nửa cái bánh mì, xuống giường đưa cho người phụ nữ ôm đứa nhỏ.

Những người khác trong phòng ký túc cũng sôi nổi ngồi dậy cầm vài thứ đưa cho người phụ nữ ôm đứa nhỏ, người phụ nữ không muốn nhận, muốn đặt đứa trẻ xuống và trả lại đồ ăn cho mọi người nhưng bị một người phụ nữ trung niên ở giường đối diện ngăn cản:

- Cô cầm đi. Phần ăn của đứa trẻ được phát, chỉ có hai cái bánh mì mềm, một hộp sữa, cô cũng đem phần lớn đồ ăn của mình đưa cho đứa bé kia.

- Hơn nữa, lúc ấy ở trên xe, khi người quân nhân kia hỏi ai có thể hỗ trợ mang theo đứa nhỏ này, cô không hề biết mang theo đứa nhỏ này sẽ có trợ cấp, nhưng cô vẫn nhận mang theo nó. Chỉ dựa vào cái này thôi, đủ chứng minh cô dũng cảm ơn chúng tôi rất nhiều.

Giọng nói trầm thấp của người phụ nữ trung niên, còn mang theo thương cảm.

Ngày tang thi bùng nổ, con của cô ấy còn đang đi học, chờ cô ấy liều mạng xông tới trường học, bảo bối của cô ấy đã biến thành một khối tang thi.

Lúc đó cô ấy đã muốn chết, nhưng cuối cùng vẫn sống sót.

Nhìn thấy đứa nhỏ vẫn còn đang khóc không ngừng, người phụ nữ trung niên sờ sờ đầu nó rồi nói:

- Đứa nhỏ, đừng khóc, về sau chúng ta đều là mẹ của con. Con phải nhanh chóng trưởng thành, hiểu chuyện, thế đạo này, không cho phép con tùy hứng.

Người phụ nữ trung niên vừa nói xong, một người phụ nữ khác cũng nói:

- Đối! Sau, chúng ta cùng nhau nuôi hắn, mười mấy người, chẳng lẽ không nuôi nổi một đứa nhỏ?

- Đúng, cùng nhau nuôi!

……

Trong ký túc xá, những người phụ nữ sôi nổi bày tỏ thái độ, mà cậu nhóc giống như bị mọi người thu hút sự chú ý, không tiếp tục khóc, được người phụ nữ ôm lấy, rất nhanh liền ngủ say.

Sở Duyệt đứng ở một nơi cách ký túc xá không xa, nhẹ nhàng thở ra.

Những người này, rõ ràng cuộc sống của bản thân cũng không tốt, nhưng vẫn không thể nhìn thấy người khác chịu khổ.

Ở lúc đầu mạt thế, những người như vậy chiếm phần lớn.

Tuy cũng có người xấu, nhưng không phải toàn bộ, ở thế đạo này, rất nhiều người vẫn còn giới hạn đạo đức.

Chỉ là theo thời gian, điều kiện sinh tồn càng ngày càng khó, quân đội lại xảy ra đại loạn, trật tự sụp đổ, lòng người càng trở nên thờ ơ.

Sở Duyệt ngẩng đầu nhìn những ngôi sao rải rác trong trời đêm, trong lòng dần dần có quyết định.

Về đến nhà, mẹ Sở cũng đã tan tầm về nhà, hai vợ chồng cùng Mục Ca Mục Ly vẫn luôn chờ cô trở về.

Sở Duyệt nhìn thấy mọi người đều ở đây, đều nhịn không được mà nở nụ cười, loại cảm giác này thật hạnh phúc a!

Mục Ca Mục Ly thấy cô đã bình an trở về, liền đi ngủ.

Sở Duyệt lại đưa ba mẹ vào không gian, xem bọn họ trồng rau dưa.

Rau đã mọc khá cao, đậu que đã bắt đầu mọc ra dây leo.

Sở Duyệt đi vào rừng trúc chặt một ít trúc, rồi cùng ba mẹ làm giàn cho cây đậu.

- Ba mẹ, không gian của con có thể giúp con người thức tỉnh dị năng, dị năng của hai người đều là con kích phát.

Trong lúc mọi người đang bận rộn, Sở Duyệt bỗng nhiên mở miệng nói với mẹ Sở.

Mẹ Sở ngẩng đầu, nhìn con gái, bỗng nhiên lại quay đầu nhìn về phía ba Sở.

Ba Sở cũng có chút ngoài ý muốn, không phải ông đã nói với con gái, chuyện này nhất định phải giữ bí mật sao?

Vì sao hôm nay lại thẳng thắn với mẹ Sở?

Sở Duyệt nhìn nhìn vẻ mặt ngốc lăng của ba mẹ, cười cười nói tiếp:

- Hai ngày nay con đã phát hiện ra một điều thú vị, nếu con hấp thụ đủ tinh hạch, liền có thể chuyển hóa năng lượng thành một thứ gì đó, thứ này có thể giúp người khác thức tỉnh dị năng, hay còn gọi là dịch dị năng.

- Là dịch dị năng không có bất cứ tác dụng phụ nào.

Bình Luận (0)
Comment