Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 370 - Chương 370 - Đại Kết Cục

Chương 370 - Đại kết cục
Chương 370 - Đại kết cục

Ba mẹ Sở liếc mắt nhìn nhau, đặt đồ đang cầm xuống rồi đi đến bên cạnh Sở Duyệt.

Ba Sở ho nhẹ một tiếng, hơi cau mày hỏi Sở Duyệt:

- Tiểu Duyệt, con nói với ba mẹ cái này là…… Có ý tưởng gì sao?

Mẹ Sở cũng hơi chau mày nhìn con gái, trong lòng có chút bất an.

Sở Duyệt nhìn dáng vẻ khẩn trương của ba mẹ, mím môi cười cười, nhẹ giọng nói:

- Ba mẹ, con…… con muốn cung cấp một ít dịch dị năng cho quân đội.

Trong vẻ mặt ngạc nhiên của ba mẹ sở, Sở Duyệt vội vàng giải thích:

- Hiện tại, sở dĩ chính phủ không dám dùng vũ khí nóng để xử lý tang thi trong thành phố, chủ yếu là bởi vì trong thành phố còn có rất nhiều người sống sót cùng vật tư.

- Mà căn cứ có quá ít dị năng giả, tốc độ giết tang thi của quân đội cũng chậm, nếu gặp phải tang thi biến dị, chắc chắn sẽ không có cách nào ngoài việc sử dụng súng và bom, nhưng hai thứ đó lại gây động tĩnh rất lớn, thương vong lại nhiều.

- Trước khi dị năng giả xuất hiện, tất cả các cuộc cứu hộ đều là dùng mạng để đổi lấy! Nếu trong quân đội có nhiều dị năng giả, như vậy, kế hoạch cứu hộ sẽ được hoành thành với tốc độ nhanh hơn.

- Hiện tại, là thời kỳ hoàng kim để nhân loại chiến đấu với tang thi, nếu con có thể giúp thực lực của nhân loại tăng thêm một bậc, nói không chúng ta có thể kết thúc mạt thế trước thời hạn. vipTruyenGG.com - Truyện Dịch Giá Rẻ Cập Nhật Mới Nhất !

Ba sở càng nghe càng nhăn mày, nghe đến đó liền nhịn không được mà đánh gãy lời cô, nói:

- Duyệt Duyệt, đừng nói nữa, ba sẽ không đồng ý để con mạo hiểm như vậy! Con còn nhỏ, có một số việc con sẽ không hiểu được, năng lực của con có dụ hoặc lớn như thế nào, con có biết không? Chuyện này, không đơn giản như những gì con nghĩ a!

- Con có thể nghĩ đến chuyện dùng năng lực của mình tăng sức mạnh giúp quân đội, ba cảm thấy rất vui mừng. Nhưng con có biết loại năng lực này có ý nghĩa gì không? Một khi bại lộ, như vậy tất cả mọi chuyện sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta!

Những điều ba sở nói, đương nhiên Sở Duyệt biết rõ, ba năm trong mạt thế, cô đã được nhìn thấy rất nhiều người có bản chất còn ác độc hơn những gì ba mẹ sở nghĩ rất nhiều..

Đời trước, sau khi quân đội bị thiệt hại nặng nề, lực lượng duy trì trật tự xã hội của phía chính phủ đột nhiên gần như biến mất, khiến cho không chỉ trật tự của các căn cứ tư nhân bị hỗn loạn, ngay cả căn cứ của chính phủ cũng bị phân chia thành rất nhiều thế lực.

Khi đó con người không còn giới hạn đạo đức, trật tự xã hội sụp đổ, kẻ ác nắm quyền, còn những người tốt bụng và có nguyên tắc thì không thể tồn tại được.

Muốn sống sót, phải khiến bản thân trở nên máu lạnh vô tình, tàn nhẫn, hung dữ và độc ác, sống như một dã thú.

Đời trước Sở Duyệt cũng theo hoàn cảnh như vậy mà biến thành một người mà chính cô còn không nhận ra bản thân mình, máu lạnh vô tình, lòng dạ sắt đá.

Đối mặt với thảm họa nhân loại thảm khốc này, tất cả những gì cô mong muốn là được về nhà, tìm được ba mẹ và chăm sóc bản thân.

Nhưng từ lúc trọng sinh tới nay, cô đã gặp được những người, những chuyện, từ từ khiến cô thay đổi suy nghĩ.

Mặc dù cô có vật tư có không gian, muốn sống thoải mái ở mạt thế là hoàn toàn không có vấn đề.

Nhưng dù sống tốt đến đâu, liệu có thể có được sự bình an, hạnh phúc như những ngày hòa bình, thịnh vượng trước mạt thế không?

Còn có bất kỳ mong chờ nào cho tương lai sao?

Chỉ sợ cũng chỉ có thể là ăn no chờ chết, sống một cuộc đợi không chút ý nghĩa mà thôi.

Nếu cô có thể làm điều gì đó trong năng lực của mình giúp những người sống sót, góp phần xây dựng lại quê hương, như vậy cũng coi như lần trọng sinh này của cô không vô ích.

Mẹ Sở ngồi bên cạnh không nói chuyện, trong ánh mắt nhìn Sở Duyệt đều là đau lòng.

Sở Duyệt nhìn ba mẹ, trong ánh đều là áy náy:

- Con cũng biết làm như vậy rất ngu ngốc, có lẽ nếu con làm như vậy, không chỉ sẽ mang đến nguy hiểm cho bản thân mà còn cho cả hai người! Nhưng mạt thế quá đáng sợ, hơn nữa nó sẽ càng ngày càng đáng sợ hơn!

Không ai biết rõ sau này mạt thế sẽ khủng bố đến mức nào hơn Sở Nguyệt.

Điều kiện sống của nhân loại trong thời gian tới sẽ ngày càng khó khăn hơn, nguồn nước ô nhiễm không chỉ làm mọi người không có nước uống, càng đáng sợ hơn chính là thúc đẩy động thực vật biến dị.

Mặc dù thực vật sinh trưởng tốt, nhưng hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo độc tố, giống có thể ăn được lại rất ít.

Vùng núi hoang dã bị thực vật biến dị chiếm lĩnh, không thể gieo trồng trên quy mô lớn.

Mà động vật đột biến cũng có độc, nhưng phần lớn chất độc lại tập trung ở một vị trí, chỉ cần loại bỏ khu vực chứa chất độc là có thể ăn được.

Nhưng động vật biến dị lại không phải là thứ ai muốn cũng có thể bắt được, thậm chí chúng còn khó bắt hơn thực vật biến dị rất nhiều.

Vật tư trong thành phố bị một đám tang thi rậm rạp bao vây chờ biến chất, có những người tình nguyện đi trộm, tình nguyện đi đoạt, thậm chí là ăn đồng loại của mình, nhưng lại không dám mạo hiểm đi thu thập vật tư.

Bọn họ cho rằng trốn ở trong căn cứ, không đi chọc tang thi là có thể chung sống hòa bình với tang thi mà không làm phiền lẫn nhau.

Vẫn cảm giác kẻ thù của mình là những người sống sót khác.

Nhưng nhân loại, mới là đồ ăn mà tang thi thích nhất a!

Chờ tang thi tiến hóa đến cấp bậc nhất định, khi chúng đi vây công căn cứ, hầu như không có căn cứ nào có thể chống lại được sự vây hãm của tang thi, ngay cả vũ khí có sức công phá lớn của quân đội cũng không có tác dụng gì nhiều với chúng.

Số lượng tang thi nhiều hơn gấp vô số lần số lượng người sống sót, một khi bị đại quân tang thi bao vây, mỗi căn cứ sẽ giống như một chiếc thuyền cô đơn trên biển, bị đại quân tang thi lật úp.

Lúc Sở Duyệt còn đang trên đường, từng nghe nói có vài căn cứ của nhân loại đã bị trong đại quân tang thi luân hãm, thậm chí trong đó có cả căn cứ của chính phủ.

Sau đó, chính phủ lại nghiên cứu chế tạo ra vũ khí sử dụng tinh hạch, bắt đầu từ từ giành lại quyền kiểm soát các căn cứ chính phủ, cũng có tác dụng uy hiếp đối với các căn cứ tư nhân, mới xem như miễn cưỡng vãn hồi một chút thế cục.

Nhưng đại đa số mọi người đều hiểu, mỗi một căn cứ an toàn của nhân loại, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với cuộc quyết đấu giữa bọn họ và đại quân tang thi.

- Con không muốn nhìn thấy thế giới như vậy nữa, con muốn quay trở lại thế giới yên bình tươi đẹp trước trước mạt thế! Con muốn lại được nghe thấy tiếng đọc sách trong trường học! Con muốn lại được nhìn thấy người đi bộ đi lại trên đường, con chỉ hy vọng trận tai nạn này có thể sớm ngày kết thúc!

- Nhưng nếu tang thi không bị tiêu diệt và nhân loại tiếp tục yếu đuối, tất cả những thứ này sẽ không bao giờ xảy ra nữa!

Mặc dù lần này, trời xui đất khiến, chuyện sử dụng dịch dị năng trên quy mô lớn của quân đội đã bị đã bị Sở Duyệt làm náo loạn mà mất bại, có lẽ lần này sẽ không xảy ra trận hỗn loạn kia nữa.

Nhưng cho dù mặc áo choàng đen, bọn họ vẫn không thể biết được mỗi ngày trên khắp đất nước có bao nhiêu cán bộ, quân nhân chết.

Tất cả bọn họ đều đang hy sinh mạng sống của mình vì những người sống sót, vì tương lai của nhân loại!

- Ba, mẹ!

Trong mắt Sở Duyệt lóe lên nước mắt, nắm lấy bàn tay ba mẹ Sở, nghẹn ngào nói:

- Có rất nhiều quân nhân đã hy sinh mạng sống trong trận chiến này, rõ ràng con có năng lực có thể giúp bọn họ trở nên mạnh hơn, nhưng con lại trơ mắt nhìn bọn họ đi tìm chết, con không thể làm được điều đó ...

Sở Duyệt lắc đầu, nhìn ba Sở, khóc lóc hỏi:

- Ba, làm sao bây giờ? Con thật sự không làm được!

Ba Sở nhìn khuôn mặt nhỏ khóc thút thít của con gái, vội duỗi tay lau nước mắt cho cô, vừa lau, hốc cũng đỏ lên, trong miệng dỗ dành con gái:

- Bảo bối không khóc, là ba sai rồi! Duyệt Duyệt của ba là đứa trẻ tốt, là ba không đúng!

Mẹ Sở duỗi tay ôm Sở Duyệt vào trong lòng ngực, nhẹ giọng nói:

- Duyệt Duyệt, không sợ! Mẹ ở đây! Không phải chỉ là dịch dị năng thôi sao? Cho bọn họ là được, đến lúc đó chỉ cần nói là mẹ, hoặc là ba con làm ra là được.

- Không không không!

Sở Duyệt vội vàng vùng ra, nghiêm túc nói với ba mẹ Sở, nói:

- Chuyện này không thể để hai người chịu trách nhiệm được! Ba mẹ cũng biết, hiện tại thực lực của con tương đội mạnh, gần như có toàn hệ dị năng, cho dù gặp phải chuyện gì, con cũng không sợ!

Ba Sở vỗ đùi, nói với mẹ Sở:

- Duyệt Duyệt nói đúng, chuyện này chúng ta không chịu trách nhiệm được. Việc hai chúng ta có thể làm bây giờ là mau chóng nâng cao năng lực, làm bản thân mạnh lên, làm hậu thuẫn vững chắc cho Duyệt Duyệt, để con bé không phải lo lắng gì.

Nói xong ông lại quay đầu nói với Sở Duyệt:

- Duyệt Duyệt, đi làm chuyện mà con muốn làm đi, chuyện này đáng giá để con mạo hiểm làm, ba mẹ vĩnh viễn ủng hộ con.

Sở Duyệt gật đầu, duỗi tay ôm lấy ba mẹ, nghẹn ngào một tiếng:

- Ba mẹ, cảm ơn hai người.

Sáng sớm hôm sau, Sở Duyệt liền đi tìm Nghiêm Khắc, mang nhờ hắn đưa cô đi gặp căn cứ trưởng Diệp cùng viện sĩ Long.

Để nói cho bọn họ biết, chỉ cần cho cô đủ tinh hạch, cô có thể biến tinh hạch thành dịch dị năng tinh khiết, hơn nữa loại dịch dị năng này không chọn thể chất, không có tác dụng phụ.

Mới đầu căn cứ trưởng Diệp còn có chút lo lắng, sợ dịch dị năng này sẽ giống với dịch dị năng trước kia, để lại di chứng về sau.

Nghiêm Khắc đứng ra nói hắn có thể thí nghiệm trước, hắn tin Sở Duyệt.

Sở Duyệt thật sự đã cho hắn dùng thử, ngay lập tức Nghiêm Khắc liền thức tỉnh dị năng hệ băng, hơn nữa kết quả kiểm tra đo lường máu cũng giống những dị năng giả khác, máu có khả năng cắn nuốt virus tang thi.

Sau khi được xác nhận, căn cứ trưởng Diệp liền bắt đầu coi trọng, dịch dị năng mà Sở Duyệt cho ông có lẽ đủ cho tất cả binh lính trong căn cứ của ông.

Sau đó căn cứ trưởng Diệp lại lên phi cơ, bay thẳng tới căn cứ thủ đô, tìm căn cứ trưởng Đinh.

Căn cứ trưởng Đinh vừa rửa sạch đám rác rưởi trong căn cứ và bắt đầu trở lại làm việc bình thường. Sau khi nghe Sở Duyệt nói mục đích tới căn cứ thủ đô, liền không nói hai lời mang Sở Duyệt đi gặp đại lãnh đạo.

Đại lãnh đạo phái người đi nghiệm chứng dịch dị năng của Sở Duyệt, lại có viện sĩ Long làm bảo đảm cho Sở Duyệt, làm đại lãnh đạo vui vẻ đến mức thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng.

Từ khi bắt đầu mạt thế tới nay, áp lực đặt lên vai đoàn lãnh đạo rất lớn.

Quốc gia sụp đổ, khắp nơi đều là vô số khó khăn, người bị nhốt ở trong thành phố không cứu ra được, điều kiện sinh tồn của người sống sót càng ngày càng kém, tang thi lại càng ngày càng mạnh.

Khi dịch dị năng của căn cứ thực nghiệm xuất hiện, ông đã ước điều đó sự thật!

Hiện tại, rốt cuộc đã chờ được dịch dị năng chân chính.

Sở Duyệt đi theo căn cứ trưởng Đinh trở về căn cứ Thanh Long, ở tòa tòa nhà thực nghiệm kia, không ngừng dùng vô số tinh hạch, chuyển hóa thành vô số dịch dị năng.

Những dịch dị năng này được gửi đến các căn cứ của chính phủ trên khắp cả nước, chỉ cung cấp cho quân nhân sử dụng.

Trong thời gian ngắn, dị năng giả trong quân đội giống như măng mọc sau mưa “Cọ cọ cọ” không ngừng xuất hiện, nhanh chóng lao vào công tác cứu hộ.

Thân phận của Sở Duyệt luôn được giữ bí mật nghiêm ngặt, ngoại trừ mấy người quan trọng, còn lại không ai không biết dịch dị năng này đến từ đâu.

Nhưng khi căn cứ thủ đô toàn quân tổng động viên, Sở Duyệt lại bị lén lút sắp xếp một vị trí ở phía sau bàn chủ tịch.

Khi đại lãnh đạo nói chuyện, có vài câu đã để lại ấn tượng đặc biệt sâu đối với Sở Duyệt:

Trong lịch sử dân tộc, chúng ta đã trải qua quá rất nhiều trắc trở, nhưng khi đại tai đại nạn trước mặt, chúng ta chưa từng bị đè bẹp! Càng ở trong nguy cơ, sự gắn kết của chúng ta càng thêm bền chặt!

Tổ tiên của chúng ta biết trị thủy, đào núi, trong xương cốt chúng ta đang chảy dòng máu nhân định thắng thiên (Con người có thể chinh phục thiên nhiên)!

Hôm nay đến lượt chúng ta viết nên một thần thoại mới cho thế hệ tương lai!

——————Kết thúc rồi——————

Kết thúc, tung hoa tung hoa (ʘᴗʘ✿)

Rất cảm tạ các bảo bảo thân ái của ta đã đi cùng ta tới tận nơi này, cảm ơn các bạn rất nhiều (◍•ᴗ•◍)

Cái kết cục này hơi có chút gấp gáp ha, mong mọi người thông cảm một chút nga!

Dù sao cũng là lần đầu tiên ta viết tiểu thuyết, cũng không dám tin tưởng mình có thể kiên trì viết hết a.

Ngày mai lại sắp xếp thêm một phiên ngoại, vốn dĩ muốn viết hôm nay, nhưng hiện tại đã là hơn 3 giờ sáng, chỉ có thể để đẩy sau.

Bình Luận (0)
Comment