Nha! Tới đoạt địa bàn!
Sở Duyệt không tính đi gọi An Kiệt, xoay người mở cửa đi xuống lầu.
Hai người khóa cửa kính của sảnh tầng dưới bằng ổ khóa chữ U trong cửa hàng, những người đó không thể vào được. Dựa theo số lượng tang thi hiện tại, mấy người kia không vào cửa được thì cũng chỉ có chết mà thôi.
Tuy Sở Duyệt không phải thánh mẫu gì, loại chuyện trợ giúp thì cô vẫn có thể giúp một chút, nhưng cô cũng chỉ mở cửa lầu một, những cái khác không nằm trong phạm vi lương tâm của cô.
Lại nói Sở Duyệt cũng sợ bọn họ đập vỡ cửa kính dưới lầu, nếu đập phá cửa tầng dưới, chính là đập cửa nhà cô!
Hai người đàn ông che chở hai người phụ nữ chạy đến cửa, mới nhìn thấy cửa bị khóa ở bên trong, mắt thấy tang thi đàn nhào đến trước mắt, tâm vừa động muốn muốn giơ tay phá cửa, liền nhìn thấy một cô gái ở bên trong cầm chìa khóa ra mở cửa.
Cửa vừa mở, mấy người vội đi vào, sau đó nhanh chóng xoay người đóng cửa lại, tang thi bên ngoài vừa lúc nhào tới, ra sức đập cửa kính, hai người đàn ông đứng dựa vào cửa, Sở Duyệt nhanh chóng khóa cửa lại.
Mấy người lui lại chỗ cầu thang, còn định đi lên trên lầu, lại bị Sở Duyệt ngăn cản.
- Các người nghỉ ngơi ở dưới lầu đi, không thể lên trên lầu.
Người đàn ông có vóc dáng cao nhíu mày, sắp phát hỏa, thì người đàn ông mang mắt kính vội vàng ngăn hắn ta lại, đưa mắt ra hiệu với hắn ta, rồi cười nói với Sở Duyệt:
- Em gái, hôm nay cảm ơn cô, nếu không phải cô mở cửa cho chúng tôi, hôm nay có thể chúng tôi đã nằm ở đây. Làm quen một chút, tôi tên Trình Hạo Nam, đây là bạn gái của tôi Dương Tử Hàm, tên cao lớn này tên Sử Thắng Tiền, kia là bạn gái của hắn, Nhạc Tiểu Tiểu. Xin hỏi em gái tên họ là gì a?
Người tê Hạo Nam này mồm mép rất trôi chảy, vài câu đã giới thiệu xong mấy người bọn họ, còn nhân tiện cảm tạ Sở Duyệt một phen.
Sở Duyệt liếc mắt quét mấy người này một cái, tên Sử Thắng Tiền kia không kiên nhẫn hừ một tiếng, hai cô gái như chim nhỏ nép vào người bạn trai mình, gật gật đầu nói:
- Tôi tên Sở Duyệt.
Trình Hạo Nam thấy Sở Duyệt đáp lời, ngữ khí cũng khoan khoái lên:
- Em gái, em xem, mọi người có thể gặp nhau ở đây, đều coi như là duyên phận không phải sao? Hiện tại bên ngoài nơi nơi đều là tang thi, một mình em cũng rất nguy hiểm a, nếu không gia nhập đội ngũ chúng ta, chúng ta cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau, em xem được không?
Sở Duyệt mang theo tia ý cười nhìn cái miệng Trình Hạo Nam không ngừng nhảy nhót, tính tình người này có chút giống lão tề.
Lão tề cũng là người lan thành, mồm mép nhanh nhẹn, trước kia tất cả công việc ngoại giao trong tiểu đội bọn họ đều giao cho lão tề, chỉ dựa vào cái miệng của hắn, suốt ngày ba ba không ngừng, biến em gái Sở Duyệt thành một người lan thành nhiều lời.
Trình Hạo Nam vừa thấy Sở Duyệt cười, biết được có cửa, liền vui vẻ nói:
- Em gái, cô đồng ý? Ai mẹ! Thật sảng khoái! Tôi rất thích những người sảng khoái như cô, kia chúng ta lên lầu từ từ nói, đi!
Sở Duyệt cười nhìn tới chỗ cầu thang, nói:
- Tôi còn chưa nói đồng ý, các người phải hói qua ý kiến của anh trai tôi a,
Mấy người ngẩng đầu vừa thấy, không biết có một người đàn ông cao lớn đã đứng ở cửa cầu thang từ lúc nào, vừa nhìn đã biết là không đơn giản, tức khắc thành thật chút.
Trình Hạo Nam âm thầm lau mồ hôi, may mắn vừa rồi hắn ta ngăn cản lão Sử, hắn biết ý tứ của lão Sử, cô gái này chỉ có một mình, chỉ cần chế phục cô, còn không phải muốn làm gì thì làm sao. Nhưng hắn lại nghĩ sâu hơn, cô gái này ở chỗ này một mình, còn thảnh thơi như vậy, nếu không phải sau lưng có người khác thì chính là có chút bản lĩnh, ngươi xem, này không phải bị hắn đoán đúng sao?
An Kiệt vốn dĩ không ngủ sâu, xe dưới lầu vừa dừng thì hắn liền tỉnh, lập tức bò từ trên giường dậy, ra ngoài liền nhìn thấy Sở Duyệt mở cửa xuống lầu, vội vàng mang vũ khí rồi đi theo xuống.
Đến cửa cầu thang, liền thấy Sở Duyệt ngăn cản mấy người ở phía dưới, hắn liền đứng ở cửa cầu thang đề phòng, nếu sư muội muốn hỏi ý kiến của hắn, hắn đương nhiên là không đồng ý.
Người xa lạ chưa từng gặp qua, muốn thành lập một đội, đầu óc của hắn không có vấn đề gì, tại sao phải đồng ý?
- Chúng tôi không tổ đội, sư…… Tiểu duyệt, đi lên.
An Kiệt lạnh giọng mở miệng.
Sở Duyệt xoay người đi lên trên lầu, Trình Hạo Nam vội vàng kéo tay áo của cô cầu đạo:
- Đừng a anh em! Em gái, cô xem bên ngoài nhiều tang thi như vậy, dưới lầu rất nguy hiểm, hai người đàn ông như tôi cùng lão Sử thì không sao cả, nhưng hai cô gái thì không thể được, mọi người coi như là làm việc tốt đi, để chúng tôi đi lên a.
- Anh xác định chúng tôi là người tốt sao? Anh sẽ không sợ tôi nhân lúc anh ngủ giết người đoạt vật tư sao? Đi lên với chúng tôi thì rất dễ, xuống với anh thì khó.
Giọng nói của Sở Duyệt rất lạnh lùng, như thể cô đột nhiên biến thành một người khác, cô tránh ra một lối để Trình Hạo Nam có thể tiếp tục đi lên trên.
Mạt thế phải duy trì khoảng cách cùng người xa lạ là chuẩn tắc cơ bản, cô mở cửa cho bọn họ tiến vào đã là thiện ý lớn nhất, nếu không phải thấy cách hắn nói chuyện có chút giống lão tề, thì cô nào rảnh nói nhiều với hắn như vậy.
Trình Hạo Nam bị lời nói của Sở Duyệt dọa cho, thoạt nhìn cô thì không có gì đáng sợ, nhưng là thoạt nhìn người đàn ông kia thì không giống người tốt, hắn cùng lão Sử đánh tang thi hai người, vừa nhìn đã biết người đàn ông kia biết võ, vạn nhất hắn thật sự muốn làm cái gì, hai người bọn họ thật đúng là không làm gì được.
Trình Hạo Nam không dám nói muốn lên lầu nữa, nhưng bạn gái hắn, Dương Tử Hàm lại không muốn tạm chấp nhận ở dưới lầu, cũng không dám nói muốn đi lên, liền véo Trình Hạo Nam oán trách:
- Đều tại anh! Nếu không phải anh đi lầm đường, lúc này chúng ta đã sớm trở lại trấn Bạch Mã, sao có thể ở đây chịu loại uất khí này!
Sở Duyệt bỗng nhiên quay đầu.
- Trấn Bạch Mã? Trấn Bạch Mã nào?