Dương Tử Hàm tức giận với Sở Duyệt, liếc mắt nhìn cô một cái rồi không để ý tới cô.
Cô gái này thật sự quá đáng, cư nhiên không cho bọn họ lên lầu, dưới lầu có chỗ nào có thể qua đêm a.
Ánh mắt Sở Duyệt dừng trên mặt Trình Hạo Nam, đầu óc Trình Hạo Nam xoay chuyển, lập tức nói tiếp:
- Em gái, cô cũng phải đi tới trấn bạch mã?
- Trấn Bạch Mã các người nói đến có phải là một danh lam thắng cảnh không? Có Đền thờ Bạch Mã dành riêng cho Tướng quân Bạch Mã không?
Sở Duyệt không thể tin được lại có sự trùng hợp như vậy.
Sở Duyệt quả thực không thể tin được lại có chuyện trùng hợp như vậy.
- A đúng đúng đúng! Cô từng đi qua trấn bạch mã sao a, này thật sự là duyên phận! Em gái, tôi nói cô biết, chùa Bạch Mã của chúng tôi là một nơi rất tốt, non xanh nước biếc, dân cư thưa thớt, nhất định an toàn hơn bên ngoài nhiều. Thế nào? Lập tổ đội cùng chúng tôi, sau đó cùng trở về trấn bạch mã?
Trình Hạo Nam chờ mong nhìn Sở Duyệt.
- Nơi này cách trấn Bạch Mã bao lâu?
Hiện tại Sở Duyệt có thể khẳng định, trấn Bạch Mã này chính là trấn Bạch Mã mà cô biết kia.
- Ách…… Từ quốc lộ phía trước đi xuống, có một con đường nhỏ có thể đi tới trấn Bạch Mã, đại khái phải đi hơn một giờ. Bất quá đường nhỏ có nhiều lối rẽ, người không quen đường thì sẽ không tìm được.
Trình Hạo Nam từ lừa mình.
Mấy người bọn họ đều là người Lan Thành trấn Bạch Mã, trừ Nhạc Tiểu Tiểu, trấn Bạch Mã là một cổ trấn, cách Lan Thành một giờ lái xe, tuy nói là một trấn nhỏ, nhưng là nơi có phong cảnh đẹp, được chính phủ mạnh mẽ đẩy mạnh, nơi đó phát triển đến khá tốt.
Gần đây Sử Thắng Tiền muốn kết hôn cùng Nhạc Tiểu Tiểu, mua nhà tân hôn ở Lan Thành, Trình Hạo Nam là anh em từ nhỏ đên lớn với hắn, lần này mang theo bạn gái đi tham gia tân gia, không nghĩ tới gặp phải tang thi bùng nổ.
Có bảy tám người tới tân gia, trốn ở trong nhà mấy ngày, đến khi không còn đồ ăn, bọn họ quyết định cùng nhau trở về trấn Bạch Mã.
Trình Hạo Nam cùng Sử Thắng Tiền thân thể đều cường tráng, lại từng học qua chút công phu, che chở cho bạn gái mình một đường hữu kinh vô hiểm ra khỏi Lan Thành, những người khác lại không may mắn như vậy, đều chết ở trên đường.
Sau đó lại gặp tang thi đàn, Trình Hạo Nam lái xe vì để tránh khỏi tang thi đàn, hoảng loạn lái sang quốc lộ.
Quay đầu lại thì không được, có tang thi đàn đang chờ, bất quá nếu đi tiếp trên quốc lộ, phía trước sẽ có lối rẽ về trấn Bạch Mã, bọn họ vốn dĩ tính toán buổi tối hôm nay nói cái gì cũng phải về đến nhà.
Nhưng ai ngờ đến buổi tối, những tang thi đó giống như ăn phải thuốc kích thích, chạy theo xe, như thế nào cũng không ném được, sau đó lại có tang thi cản phía trước, không có biện pháp, bọn họ đành phải vào trốn trong tòa nhà nhỏ này.
Hừng đông ngày mai, bọn họ phải đi về, cũng phải đối phó với tang thi bên ngoài, Trình Hạo Nam thật sự muốn kéo người đàn ông trên lầu kia nhập bọn, nếu có hắn gia nhập, khẳng định lên đường sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Sở Duyệt gật gật đầu nói:
- Tôi thương lượng cùng anh trai một chút.
Quay đầu tiếp tục đi lên lầu, "cạch" một tiếng đóng cửa lại.
Vẻ mặt chờ mong của Trình Hạo Nam rơi vào khoảng không, quay đầu lại chỉ thấy Sử Thắng Tiền chế nhạo nói:
- Ai bảo cậy mặt nóng dán mông lạnh, vội vàng dán vào lại bị người ta đánh vào mặt.
Dương Tử Hàm cũng hừ một tiếng, oán hận nói:
- Có gì đặc biệt hơn người, không đi lên liền không đi lên, anh còn muốn cho cô ta tới trấn Bạch Mã, em không đồng ý!
Dưới lầu có hai cái phòng, mấy người tay chân nhẹ nhàng tìm phòng sắp xếp lại.
Lên lầu đóng cửa lại, Sở Duyệt vội thúc giục An Kiệt đi ngủ, bản thân lại đi tới chỗ cửa sổ, tang thi bên ngoài đã không còn mục tiêu, lại tốp năm tốp ba tản ra, xem ra buổi sáng ngày mai không còn mấy con.
Sở Duyệt rũ mắt, trong đầu rối rắm vạn phần. Trấn Bạch Mã này, cô đã nghe qua nơi này vô số lần ở trong miệng lão Tề, đó là quê quán của lão Tề.
Có nên đi tìm hắn hay không a?
Lúc mới vừa trọng sinh trở về, cô đã hạ quyết tâm đời này không hề làm liên lụy đến đồng đội ngày xưa, nhưng hiện tại cô đã suy nghĩ cẩn thận, cô làm sao phải tránh đồng đội nha, nên tránh vẫn là tên biến thái kia không phải hơn sao?
Cho dù cô xui xẻo gặp phải tên biến thái kia, nhưng đời này cô trọng sinh có bàn tay vàng, còn đấu không lại hắn sao?
Nhìn xem, mạt thế mới bốn ngày mà cô đã lấy được ba viên tinh hạch, chờ cô có dị năng sau, cấp bậc không phải nhắm thẳng bay lên sao?
Nghĩ đến tinh hạch, Sở Duyệt lại buồn bực, không gian đáng giận, nếu không trộm tinh hạch của cô, hiện tại cô cũng là người có dị năng.
Bất quá Sở Duyệt cũng không dám khẳng định lão Tề ở trấn Bạch Mã, cho dù hắn ở trấn Bạch Mã, cô cũng không biết vị trí cụ thể của hắn, muốn tìm hắn như thế nào đây?
Nhưng lão Tề ở gần nơi này như vậy, không đi xem thử thì sao cô có thể cam tâm?
Đời trước, đoạn đường này bọn họ đi bao lâu, càng về sau, đoạn thời gian cuối cùng đó, bọn họ đều chỉ dựa vào một niềm tin mà kiên trì, hai người không dám nghĩ tới khi về đến nhà sẽ nhìn thấy cái gì.
Nếu để lão Tề đi lại con đường kiếp trước, Sở Duyệt không đành lòng! Cô rõ ràng có thể dẫn hắn trở về bằng tốc độ nhanh hơn. Cho nên, lão Tề, anh tốt nhất còn ở trấn Bạch Mã đi!
Đến hừng đông, mấy người dưới lầu lặng lẽ mở cửa đi ra, đang định đi lên tìm hai người trên lầu thương lượng một chút, liền thấy Sở Duyệt cùng An Kiệt đeo ba lô đi xuống.
Sở Duyệt nhìn thấy Trình Hạo Nam thì cười chào hỏi:
- Sớm a! Trình đại ca! Đêm qua tôi và anh trai đã thương lượng xong, chúng tôi sẽ đi tới trấn Bạch Mã cùng mọi người.
Trình Hạo Nam vừa nghe, tức khắc lộ ra tươi cười, nhưng không chờ hắn nói chuyện,Dương Tử Hàm bên cạnh đã mở miệng trước:
- Tưởng bở! Các người muốn đi, chúng tôi còn không muốn dẫn theo đâu! Cô nói muốn đi liền đi, nào có chuyện tốt như vậy.
Tươi cười trên mặt Trình Hạo Nam còn chưa thu lại, vội vàng kéo Dương Tử Hàm ra, rồi nới với hai người Sở Duyệt:
- Cô đừng nghe cô ấy nói bừa, hoan nghênh! Hoan nghênh hai người đi cùng chúng tôi tới trấn Bạch Mã.
Dương Tử Hàm không phục còn muốn nói nữa, Trình Hạo Nam liền kéo cô ta, nhỏ giọng nói ở bên tai cô ta:
- Đừng náo loạn, em đã quên chuyện tối hôm qua chúng ta đã nói rồi sao?
Dương Tử Hàm oán hận, trừng mắt nhìn Sở Duyệt một cái, quay đầu không nói, Nhạc Tiểu Tiểu đi qua, nhẹ giọng an ủi cô ta.
Tối hôm qua mấy người bọn họ đã thương lượng xong, vẫn muốn thuyết phục hai người trên lầu đi cùng bọn họ, khi gặp nguy hiểm sẽ có người chắn trước mặt, giống như lúc trước ra khỏi Lan Thành.
Dương Tử Hàm cũng biết, nhưng cô ta vẫn tức giận.
Tối hôm qua cô ta lo lắng hãi hùng ngồi trên ghế ở phòng cả đêm, mà người trên lầu lại nhẹ nhàng thoải mái dễ chịu, trong lòng cô ta không dễ chịu, muốn chọc hai câu.
An Kiệt liếc mắt nhìn Sở Duyệt một cái, tối hôm qua cô thương lượng với cùng hắn, nói muốn đi trấn Bạch Mã tìm bạn, hỏi hắn có đồng ý hay không.
Đi tìm bạn, hắn đương nhiên là đồng ý, chỉ là mấy người đi cùng đường này, hắn nhìn ra không đơn giản như mặt ngoài, cho nên hắn lúc nào cũng phải đều phòng.
Ai! Sư muội vẫn quá đơn thuần, hắn phải che chở cho cô nhiều hơn..
Nếu đã nói là cùng nhau đi, vậy không thể chậm trễ thời gian nữa, ai biết trên đường sẽ xảy ra chuyện gì.
Tang thi ở bãi đất trống bên ngoài ngôi nhà nhỏ đã tản đi hơn nửa, chỉ còn trên dưới một trăm con tang thi du đãng gần đó.
Sở Duyệt dùng chìa khóa mở cửa, mấy người lấy vũ khí rồi bắt đầu làm việc.
Đẩy cửa ra, liền có mấy con tang thi nhào tới, Sở Duyệt rút dao chặt xương của mình ra, nghiêng người tránh thoát khỏi móng vuốt đen xì của tang thi trước mặt, cổ tay xoay một cái, giơ dao lên, nhanh chóng chặt đứt cổ của nó, sau đó rút dao xoay người, không chút lưu luyến mà nghênh một con tang thi khác.
Chém liên tiếp vài con tang thi, Sở Duyệt cảm thấy bản thân có chút kỳ quái, hôm nay sức lực của cô tăng lên thì phải, chém đầu tang thi nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều, hơn nữa cũng tương đối thuận lợi, giống như chặt dưa cùng rau vậy..
Mấy người Trình Hạo Nam ở một bên còn càng khiếp sợ hơn, không nghĩ tới cô gái nhỏ thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, thân thủ lại cực kỳ lợi hại, con dao trong tay cô giết tang thi giống như nước chảy mây trôi, tấn mãnh tinh chuẩn, trong chốc lát đã giết được vài tang thi, nhìn còn lợi hại hơn người đàn ông kia.
Trình Hạo Nam đưa mắt ra hiệu cho Sử Thắng Tiền, nhìn xem, hắn nói không sai đi, hai người này hữu ích hơn nhiều so với những người trước..