Nhanh chóng rửa sạch tang thi ở cửa, mấy người vội vàng lên xe của mình, Trình Hạo Nam lái xe đi trước, Sở Duyệt lái xe theo sau trên quốc lệ, hướng tới trấn Bạch Mã mà đi.
Một đường này, gặp phải cảnh xe chặn đường, Sở Duyệt cũng không thể dùng không gian giống ngày hôm qua, mấy người chỉ có thể đi xuống đẩy xe ra, bất quá Dương Tử Hàm cùng Nhạc Tiểu Tiểu không bao giờ ra khỏi xe.
Sau khi ra khỏi quốc lộ, xe chạy vào một con đường nhỏ, đến ngã ba thì có rất nhiều ô tô đâm vào nhau, chắn ngang ngã tư.
Phụ cận có rất nhiều tang thi du đãng, bọn họ mới đẩy được hai chiếc xe, tang thi chung quanh đã từ từ vây tới, Sở Duyệt vội gọi hai cô gái trên xe xuống dưới giúp đỡ đẩy.
Hai cô gái kia lại hoàn toàn không có ý tứ xuống xe, Dương Tử Hàm dựa vào ghế ngồi, bộ dáng đúng lý hợp tình mà nói:
- Hai cái xe, một xe ra hai người, người trong xe chúng tôi đã ra đủ rồi, cô đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, muốn chiếm tiện nghi của chúng tôi.
Cư nhiên còn có thể tính như vậy?
Sở Duyệt cười lạnh, chỉ vào tang thi càng ngày càng gần nói:
- Nhìn thấy những tang thi đó không? Hy vọng chút nữa chúng nó tới đây, các người cũng có thể bình tĩnh ngồi trong xe như vậy, đừng ra ngoài.
Dương Tử Hàm nhìn nhìn những con tang thi sắp vây tới, tuy trong lòng sợ hãi, nhưng ngoài miệng lại nói nói:
- Không phải các người giết tang thi rất lợi hại sao? Cô giết chúng nó không phải là được rồi sao. Tôi có bạn trai tôi bảo hộ, không cần cô nhọc lòng,đừng dùng tang thi hù dọa người!
- Được rồi! Vậy các người cứ ngốc ở trên xe đi, nơi này trước không có thôn sau không có tiệm, chờ một chút tang thi tới đây, hy vọng bạn trai cô vẫn có thể bảo vệ được cô.
Sở Duyệt nhàn nhạt mà nhìn cô ta một cái, không để ý tới bọn họ, vốn dĩ nghĩ để bọn họ dẫn đường, tốt xấu cũng coi như là một nửa đồng đội.
Không nghĩ tới hai người đàn ông kia nhìn thì cường tráng, lại không làm nên chuyện, lúc đẩy xe không ra toàn lực, một lòng chỉ nghĩ lười biếng, giết tang thi cũng núp ở phía sau, để cô cùng An Kiệt xông vào phía trước. Loại người này ở mạt thế sẽ không quá tốt, cầm mạng nhỏ đi nhặt tiện nghi.
Nhạc Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh thấy tang thi chung quanh càng ngày càng gần, lôi kéo Dương Tử Hàm khuyên nhủ:
- Tử hàm, nếu không chúng ta xuống xe hỗ trợ đẩy một chút, bằng không một lúc nữa tang thi vây lại đây thì phiền toái.
Dương Tử Hàm liếc mắt nhìn Nhạc Tiểu Tiểu một cái, hất tay cô ta ra, khinh thường nói:
- Muốn đi thì tự cô đi, đừng kéo tôi, người bên ngoài các người đều là như vậy, chỉ biết lấy lòng! Cô cho rằng cô đẩy xe, người ta sẽ cảm tạ cô sao? Cô ta chỉ biết cảm thấy đây là việc cô nên làm!
Sở Duyệt thật sự bị tức đến bật cười, xoay người lên xe, lái xe dọc theo lề đường đến trước xe của Trình Hạo Nam, nghiêng ngả giữa đường. Trên đường cô đã liền chú ý tới, ở giao lộ có biểu thị đi hướng đến trấn Bạch Mã, hiện tại cô nghĩ không cần bọn họ dẫn đường nữa!
Hai cô gái trên xe thấy Sở Duyệt lái xe đến trước xe của bọn họ nháy mắt không bình tĩnh nổi, Dương Tử Hàm thò đầu ra ngoài cửa sổ, chỉ vào Sở Duyệt, tức giận hỏi:
- Đầu óc của cô có vấn đề đi? Đánh xe vào giữa đường thì chúng tôi đi sao được? Mau lùi lại đi!
Sở Duyệt không thèm để ý cô ta, cô xuống xe gọi An Kiệt đi đẩy xe bên cạnh.
Trình Hạo Nam thấy tang thi sắp vây lại đây, liền về đưa mắt ra hiệu Sử Thắng Tiền, không dám tiếp tục lười biếng, bắt đầu dùng hết toàn lực đẩy xe.
Sử Thắng Tiền thầm mắng "đồ ngốc" trong lòng, nhưng hắn ta vẫn phải làm việc một cách yếu ớt.
Đẩy được xe đầu tiên sang bên cạnh, Sở Duyệt gọi một tiếng:
- Kiệt ca, lên xe!
An Kiệt nhìn một chút, thấy đường còn hơi hẹp, không chắc có thể đi qua hay không, nhưng thấy Sở Duyệt đã quay người lên xe,hắn cũng lên xe theo.
Sở Duyệt vào trong xe rồi nổ máy, thấy Trình Hạo Nam cùng Sử Thắng Tiền còn đang chắn ở phía trước không chịu nhường đường, còn nói là không qua được, muốn lại đẩy thêm hai xe mới được.
Sở Duyệt không nói chuyện, dẫm chân ga liền vọt qua, hai người kia vội vàng nhảy qua bên cạnh.
Một nửa bánh xe việt dã treo lơ lửng trên không, cọ sát vào lề đường, thân xe địa hình đâm vào chiếc xe bỏ hoang giữa đường, lao về phía trước nhanh như điện chớp.
Trình Hạo Nam cùng Sử Thắng Tiền lúc này mới phản ứng lại, Sở Duyệt là muốn quăng bọn họ lại!
Hai người tức khắc tức giận đến mức thất khiếu bốc khói, nhưng tình huống khẩn cấp, không có thời gian phát hỏa, mắt thấy tang thi sắp đến ven đường.
Bọn họ cũng không nắm chắc có thể lái xe qua giống Sở Duyệt hay không, đành phải gọi hai cô gái trên xe xuống, cùng nhau dùng hết toàn lực mà đi xe đẩy.
Cũng may Sở Duyệt đã đâm hất tung hai chiếc xe, mắt thấy tang thi đã sắp tới trước mắt, bọn họ liền dùng hết sức lực từ lúc còn uống sữa ra, liều mạng đẩy, cuối cùng thành công đẩy được xe đi, trước khi bị tang thi bắt được
Trình Hạo Nam lái xe vừa oán hận nói:
- Con đường này nhiều lối rẽ, không có người dẫn đường, để xem bọn họ đi tới trấn Bạch Mã như thế nào?
Sử Thắng Tiền cũng tức giận, liên tục phụ họa, nhưng bạn gái hắn ta, Nhạc Tiểu Tiểu, nhẹ nhàng lôi kéo quần áo hắn, chỉ vào cột mốc cao cao dựng bên ngoài đường cho hắn nhìn.
Trên cột mốc có vẽ phương hướng, viết: trấn Bạch Mã, 15k.
Sở Duyệt đang lái xe trên đường với tấm thép bị bật ra, kính chiếu hậu bên này cũng đã bay mất, bất quá có gặp lại cảnh tương tự cũng không cần tốn công đi đẩy, bớt được không ít công sức.
Quả nhiên trong mạt thế có loại đồng đội heo này cũng như không, không bằng không có.
Chỉ là trấn Bạch Mã ở ngay trước mắt, cô lại không biết nhà lão Tề ở đâu, cái trấn lớn như vậy, cô nên đi tìm người như thế nào a?
Chẳng lẽ lấy cái loa lớn, đứng ở nóc nhà gọi?
trấn Bạch Mã là một cổ trấn danh lam thắng cảnh, vì để hấp dẫn nhiều người đến cổ trấn du lịch, người đầu tư đã bỏ ra một số tiền rất lớn để khôi phục lại những bức tường thành bằng đá ban đầu của thị trấn cổ, bao bọc thị trấn ở bên trong.
Sở Duyệt chạy xe đến cửa trấn, cánh cửa đóng chặt, chung quanh không có tang thi, nhưng trên mặt đất trên tường, nơi nào cũng có vết máu khô, xem ra tang thi bên ngoài cánh cửa được người dọn sạch qua.
- Các người là ai? Nơi này của chúng tôi không chào đón người bên ngoài, mời nhanh chóng rời đi, bằng không chúng tôi sẽ không khách khí!
Bỗng nhiên có một người chui ra từ cửa trên lầu, đè giọng nói với hai người Sở Duyệt.
Sở Duyệt xuống xe đi qua đó, nói với người ở trên lầu:
- Đại ca, tôi không đi vào, tôi chỉ muốn hỏi thăm một người, anh có biết ai tên là Tề Minh ở trong trấn không, chúng tôi là bạn của hắn, xin hỏi hắn còn ở trấn sao?
Người trên lầu nhăn mày, quay đầu hỏi người bên cạnh hắn:
- Hai người này nói là bạn của Tề ca, nen cho họ vào không nha?
Một người khác ló đầu ra, rồi nhìn xuống, nói:
- Cậu ngốc à! Bọn họ nói là bạn của Tề ca, đúng là bạn Tề ca sao a? Vạn nhất là giả mạo thì sao? Như vậy đi, cậu đi gọi Tề ca tới đây nhận không phải xong rồi sao?
Người nọ gật gật đầu, nói với hai người Sở Duyệt một câu:
- Từ từ a, tôi đi gọi Tề ca tới đây.
Nói xong liền rụt trở về, đi xuống lầu tìm Tề Minh tới nhận người.
Sở Duyệt nghe xong, trong lòng vui vẻ, hắc! May mắn, xem ra lão Tề còn ở trấn.
Một lát sau, lại có một chiếc xe tiến về phía cổng thị trấn, là xe của bọn Trình Hạo Nam.
Trình Hạo Nam ngừng xe ở cửa cổng, mấy người xuống xe, nhìn thấy hai người Sở Duyệt thì hầm hừ mấy tiếng.
Sở Duyệt ngồi trên xe không thèm để ý bọn họ, đám cặn bã này, nhìn cay mắt!
Trên lầu lại có người ló đầu ra khỏi cửa, nhìn thấy mấy người Trình Hạo Nam, rõ ràng là có quen biết, hỏi hai câu xong liền cửa mở cho bọn họ đi vào.
Mấy người Trình Hạo Nam lái xe diễu võ dương oai đi qua trước mặt Sở Duyệt, Dương Tử Hàm còn hạ cửa sổ xe xuống, nghiêng người nói với Sở Duyệt:
- Không phải cô rất trâu sao? Nửa đường còn dám ném chúng tôi cho tang thi, hiện tại muốn đi vào, tôi nói cho cô biết, không có cửa đâu!
Sở Duyệt liếc mắt nhìn cô ta một cái, nhìn xe bọn họ chậm rãi đi vào cửa.
Cái tốc độ này, nếu cô muốn đi theo bọn họ vọt vào, chuyện này còn không phải chỉ cần một chân ga sao.
Bất quá Sở Duyệt nghĩ nghĩ, vẫn không nhúc nhích, cô tới tìm lão Tề, không phải tới nhận thân, mang lão Tề đi là được rồi, ra ra vào vào phiền toái.