Lúc người trên lầu tìm được Tề Minh, hắn còn đang dùng dị năng hệ thổ của mình để gia cố tường thành cao lên.
Hắn làm việc một cách máy móc, trong đầu chỉ nghĩ hôm nay làm xong là được, ngày mai vô luận như thế nào cũng phải rời đi.
Ngày tang thi bùng nổ, buổi tối hôm trước hắn thức khuya làm một phương án thiết kế, hơn 10 giờ hôm sau mới rời giường, mới ra khỏi phòng đã thấy mẹ ôm ba, điên cuồng gặm, ban đầu hắn còn tưởng hai vợ chồng già khoe ân ái, che đôi mắt lại kêu cay mắt.
Nhưng từ khe hở ngón tay nhìn xem tình huống lại cảm thấy có chút không đúng, mẹ hắn đã buông ba hắn ra, nhưng đầu ba hắn đã bị gặm sắp rơi xuống, cả người đều là máu, ngã xuống.
Mẹ hắn há to miệng giống như cái bồn máu, nhào về phía hắn, hắn khiếp sợ, đỡ lấy mẹ và hét lên:
- Mẹ! Mẹ sao vậy? Mẹ! Là con đây!
Chính là mẹ hắn giống như đã biến thành quái vật ăn người, chỉ há to miệng cắn hắn.
Càng đáng sợ hơn chính là, hắn vừa liếc mắt liền nhìn thấy ba mình bị cắn sắp đứt cô, đang loạng choạng đứng lên, há to miệng đi về phía hắn!
Hắn không hiểu sao lại thế này, nhưng nhất thời cũng không có cách nào, chỉ đành phải đẩy mẹ hắn ra, sau đó xoay người chạy vào phòng, lấy di động chuẩn ra bị báo cảnh sát, lại phát hiện không có mạng.
Hắn trốn ở trong phòng, không dám đi ra ngoài, điện thoại cũng không gọi được, một lát sau, chỉ cảm thấy cánh tay ngứa vô cùng, xốc áo ngủ lên liền thấy, hóa ra tay hắn đã bị mẹ cào vài nhát, miệng vết thương bắt đầu chuyển sang màu đen.
Hắn cảm thấy có thể bản thân sắp biến thành quái vật như mẹ, cũng tốt, một nhà có thể đoàn tụ! Chỉ là nghĩ vợ con ở cách xa ngàn dặm, hắn vẫn có chút không cam lòng.
Hắn cứ miên man suy nghĩ như vậy rồi ngủ luôn, lúc tỉnh lại đã là một ngày sau, hắn không bị biến thành quái vật, ngược lại sức lực trở nên lớn hơn, ngay cả đôi mắt cận tám độ cũng tốt hơn, hơn nữa hắn còn phát hiện mình có siêu năng lực khống chế đất.
Hắn đi ra ngoài, cha mẹ đã không còn nữa, chỉ có vết máu trên mặt đất là nhắc nhở hắn, tất cả những chuyện trước đó đều là thật sự, không phải mơ!
Bởi vì dịch cúm, trấn Bạch Mã chưa mở cửa đón du khách, người trong trấn cũng không nhiều.
Trưởng trấn là chú họ của Tề Minh, là người rất quyết đoán, mang theo những người may mắn sống xót đi giải quyết tang thi, đóng cửa trấn, cách ly đthị trấn với bên ngoài.
Sau khi Tề Minh tỉnh lại liền cùng người trong trấn đi giết tang thi, tang thi xong rồi, Tề Minh cũng muốn rời nhà đi Tứ Xuyên tìm vợ và con gái, người vẫn luôn không liên lạc được.
Nhưng chú hắn, cũng chính là trưởng trấn lại ngăn cản hắn, hiện tại Tề Minh có siêu năng lực không chế đất, sao ông ta có thể thả người có năng lực như vậy rời đi. Thấy khuyên không được, liền đưa ra mong muốn hắn có thể sử dụng dị năng giúp trấn Bạch Mã gia cố tường vây lại.
Nhìn thị trấn hắn ở từ nhỏ đến lớn, Tề Minh liền đáp ứng, nhưng trong lòng hắn vạn phần dày vò, muốn nhanh chóng trở về tìm vợ và con gái.
Nghe nói ngoài cửa có người tìm hắn, Tề Minh đi theo người trông cửa ra cổng trấn.
Sở Duyệt nhìn thấy Tề Minh khẩu đi ra từ cửa, giống như thấy được phiên bả tuổi trẻ của một người, tóc của hắn còn chưa trắng, cũng không gầy như đời trước, thoạt nhìn giống người mới 30 tuổi, thật soái!
Thật tốt!
Tề Minh nhìn Sở Duyệt cùng An Kiệt xuống xe, thì sửng sốt, hắn không quen biết hai người này a.
Sở Duyệt nhiệt tình đi lên hô:
- Là anh rể Tề Minh đi? Em tên Sở Duyệt, là sinh viên đại học C, là chị Hân Di kêu em tới đón anh.
- Hân Di! Em liên lạc được với Hân Di? Hiện tại cô ấy thế nào? Từ Từ thế nào?
Vợ Tề Minh tên là Hạ Hân Di, nghe thấy có người nói đến vợ mình, nháy mắt hắn liền không bình tĩnh, cho dù người mắt này hắn căn bản không quen biết cũng đành phải vậy.
Sở Duyệt cười ngọt ngào, mắt không nháy một cái, mà nói bừa:
- Yên tâm đi, chị Hân Di không có việc gì, ngày đó Từ Từ cảm mạo không đi học, hai người đều khá tốt. Ngày đó mẹ gọi điện thoại cho em, chị Hân Di ở bên cạnh, nghe nói em trở về, chị Hân Di bảo em tới trấn Bạch Mã đón anh một chuyến, anh đi thu dọn đồ một chút hay là chúng ta đi liền?
Tang thi bùng nổ vào ngày thứ ba, bọn học sinh đều đi học, tiểu học nhà trẻ còn quá yếu ớt, lúc tang thi bùng nổ không có một chút năng lực phản kháng, cho nên trong mạt thế cơ bản không nhìn đứa bé nào.
Đời trước Lão Tề thường thường nhắc mãi, ngày hôm trước con gái hắn, Từ Từ bị cảm, vợ hắn nói nếu ngày hôm sau còn không tốt lên thì xin nghỉ học cho con bé, hắn cảm thấy Từ Từ nhất định là chưa khỏe, bảo vợ nhất định phải xin nghỉ cho con bé, hai mẹ con bọn họ nhất định đều ở nhà chờ hắn.
Tề Minh nhìn Sở Duyệt, hắn hoàn toàn không quen biết cô gái này, nhưng cô chẳng những biết tên vợ hắn, ngay cả chuyện ngày đó Từ Từ bị cảm cũng biết, trong lòng hắn đã lựa chọn tin tưởng cô.
Nhiều ngày như vậy, rốt cuộc đã có tin tức của vợ con, Tề Minh cao hứng, nước mắt trào ra, không chút do dự đồng ý đi cùng Sở Duyệt.
Mặc kệ thế nào, hắn đều phải đi về tìm vợ con, sao không đi cùng bọn họ a?
Sau khi hạ quyết tâm, Tề Minh để hai người Sở Duyệt chờ hắn ở cửa, hắn đi nói một tiếng, dọn dẹp một chút liền đi.
Sở Duyệt cười rồi xoay người phất tay với Tề Minh:
- Đi nhanh về nhanh a!
Cô cảm thấy hiện tại mình giống như một kẻ buôn người, mà chỉ bắt cóc đàn ông!
Tề Minh trở về thu thập vài thứ, tìm được trưởng trấn, chú họ hắn, Tạ Sĩ Chiêu, nói mình muốn cùng bạn đi Tứ Xuyên, lại bị Tạ Sĩ Chiêu kéo lại.
- Tiểu Minh a, chú họ cũng nói với cháu một câu thật lòng, ba mẹ cháu khó khăn lắm mới nuôi cháu lớn, cháu đang êm đẹp chạy tới Tứ Xuyên công tác cũng thôi đi, còn cưới vợ ở bên kia, lại sinh ra một đứa con gái, cháu có biết vì chuyện này mà ba mẹ cháu ở trấn đều không dám ngẩng đầu hay không!
Tạ Sĩ Chiêu duỗi tay ngăn cả Tề Minh đang há mồm muốn phản bác, nói tiếp:
- Hiện tại bên ngoài nguy hiểm như vậy, máy bay, tàu cao tốc đều không có, cháu phải đi bộ ngàn dặm để về đó tìm cô gái kia, nếu trên đường xảy ra chuyện gì thì hương khói nhà nhà cháu sẽ bị chặt đứt a. Nghe lời chú họ, chú họ sẽ tìm cho cháu một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp, ba năm sinh cho cháu hai đứa con trai mập mạp, ba mẹ cháu dưới chín suối biết, cũng sẽ vui vẻ!
Tạ Sĩ Chiêu nói xong, vẻ mặt vui mừng nhìn Tề Minh, phảng phất như cái bánh nướng ông ta vẽ sắp rơi xuống đầu Tề Minh, Tề Minh đã được ôm hai đứa con trai mập mạp trong lòng ngực vậy.
- Chú họ, cháu thấy chú nói lời này không đúng. Hiện tại đã là thời đại nào, sao có thể nói chỉ có con trai mới có thể kế thừa hương khói? Tư tưởng này của chú cũng quá lạc hậu rồi, con gái sớm đã có thể chống đỡ nửa bầu trời. Lại nói, con gái rất tốt a, con gái chính là áo bông nhỏ tri kỷ, trời lạnh biết cây quạt cho cháu, a không đúng! Trời nóng biết quạt cho cháu, thiên lạnh cho ngươi che chân chân, rất tri kỷ! Ba mẹ em cháu hận không thể mỗi ngày đều ôm trên tay, nếu không phải trong nhà còn có chút tài sản tổ tiên, bọn họ đã sớm tới Tứ Xuyên với cháu rồi.
- Chú họ, chú xem, nhà chú có hai người con trai, mỗi ngày đều duỗi cổ đòi tiền chú, bức chú thiếu chút phải đi tham ô, sau này lại sinh cho chú mấy cháu trai, chú nhìn xem trong nhà cả ngày chướng khí mù mịt, mỗi ngày làm chú tức giận đến mức thiếu chút nữa trúng gió, chú cảm thấy như vậy rất tốt sao? Chú thật sự không muốn một áo bông nhỏ tri kỷ sao?
Tề Minh miệng ba ba nói, hắn mặc kệ có đặc tội với người chú này hay không, từng ngày ông ta làm trưởng trấn, bắt được ai liền giao huấn kẻ đó, mà người bị nói nhiều nhất là ba mẹ hắn và hắn.
Trước kia Tề Minh còn cố kỵ ba mẹ ở chỗ này, hiện tại ba mẹ đều không còn, hắn còn cố kỵ cái gì? Dám nói vợ và con gái hắn, còn nói kiếm cho hắn một người vợ xinh đẹp, ông ta cho rằng mình là hoàng đế của vùng này sao?
Tạ Sĩ Chiêu bị Tề Minh chọc trúng chỗ đau, tức giận đến khóe miệng khẽ run, hai đứa con trai kia của ông ta thật sự làm cho ông ta mất mặt, thật là một chút tiền đồ cũng không có, cao đẳng học không xong, tốt nghiệp nhiều năm như vậy cũng không có việc làm, mỗi ngày cầm di động chơi game, người một nhà toàn dựa vào ông ta nuôi dưỡng, có đôi khi ông ta đúng là……
Dừng..!
Tạ Sĩ Chiêu nhanh chóng dừng lại suy nghĩ miên man trong đầu mình, hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất là giữ Tề Minh lại. Ông ta cũng đã nhìn ra, bây giờ thế đạo rối loạn, nếu như đóng cửa trấn, ở nơi này ông ta chính là lão đại, ai cũng không quản được ông ta!
Tề Minh có siêu năng lực khống chế đất, đối với ông ta mà nói, quả thực là như hổ thêm cánh, chỉ cần dỗ dành Tề Minh thật tốt, về sau ai còn dám không nghe lời ông ta!
Nghĩ đến đây, Tạ Sĩ Chiêu lại bày ra gương mặt tươi cười, tiếp tục khuyên Tề Minh:
- Tiểu Minh a, cháu còn trẻ, có rất nhiều chuyện không hiểu được, chú họ không so đo với cháu. Chỉ là cháu thử ngẫm lại, hiện tại bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm, một mình cháu đi xa như vậy, đi như thế nào? Cho dù phải đi, cũng nên thăm dò tình huống rõ ràng rồi đi, không phải sao? Sao có thể chưa tìm hiểu rõ ràng mà đã lên đường, cháu nói có phải hay không?
Tề Minh không thèm để ý mà nói:
- Chú nhỏ, không phải một mình cháu, bạn cháu tới đón, hiện tại bọn họ đang ở cửa trấn chờ cháu! Tường vây cháu đã sửa xong, tất cả đều cao tới 3 mét rồi, bảo đảm rắn chắc, không có một tang thi nào vào được, chú yên tâm đi! Chú nhỏm chú bảo trọng thân thể, chờ trận này đi qua, cháu sẽ mang Hân Di cùng Từ Từ trở về thăm chú.
Tề Minh đứng lên, cúi mình chào Tạ Sĩ Chiêu.
Tuy lúc bình thường có chút xích mích, nhưng đây cũng là chú họ của Tề Minh, cũng là người nhìn hắn lớn lên, sau lần chia tay này, có thể sẽ không còn gặp lại, đây cũng coi như là lễ vật tặng trước của hắn.
Tạ Sĩ Chiêu tròng mắt vừa chuyển, cười lớn tiếng nói:
- Bạn của cháu tới? Như thế nào không mời vào? Tiểu tử này, sao lại để người ta chờ ở cửa? Cháu quá không chú ý rồi! Mau mau mau, Ai nha, đã sắp giữa trưa, nên mời ăn bữa cơm trưa rồi lại đi không phải sao?
Tề Minh vừa nghe, cũng cảm thấy nên như vậy, thả đồ lại, đi ra cửa trấn, gọi hai người Sở Duyệt tiến vào ăn cơm trưa rồi lại đi.
Tạ Sĩ Chiêu thấy Tề Minh đi rồi, chạy nhanh đi gọi tâm phúc của ông ta, là bí thư, lại đây, bảo ông ta nhanh đi làm xong kế hoạch tối hôm nay trước giữa trưa.