Sở Duyệt vừa nghe thấy mời ăn cơm trưa, đầu lắc còn nhanh hơn trống bỏi. Cơm trưa miễn phí, cô không dám nữa ăn. Sợ tiêu hóa không được!
Tề Minh thấy nói cái gì hai người Sở Duyệt cũng không chịu đi vào ăn cơm, chỉ muốn nhanh lên đường, cũng không bắt buộc. Hắn hoàn toàn có thể lý giải, hiện tại ngay cả bản thân hắn không phải một lòng chỉ muốn nhanh chóng lên đường, tâm tình vội vàng nhịn không được sao, ai còn để ý một bữa cơm?
- Anh rể Tề, anh nghĩ thử xem, hiện tại chị Hân Di và Từ Từ đang gặp nhiều nguy hiểm, lúc này hai người bọn họ chỉ ngóng trông anh nhanh lên trở về, anh nên về sớm một phút, bọn họ sẽ ít đi một phần nguy hiểm, em không ăn bữa cơm này sẽ tiết kiệm được ít nhất một giờ a!
Cuối cùng Tề Minh bị Sở Duyệt dùng một câu thuyết phục, xoay người trở về lấy túi.
Hắn thật ngu ngốc, vừa mang theo túi ra ngoài, hiện tại không phải là có thể tiết kiệm được mười phút sao!
Nhưng chờ hắn trở lại chỗ chú họ, đã không thấy thấy túi của hắn đâu nữa, chỉ có một người phụ nữ xinh đẹp đứng ở nơi đó nói chuyện với chú họ, mà nội dung trong lời nói làm Tề Minh tức khắc sững sờ tại chỗ.
Tạ Sĩ Chiêu không nghĩ tới Tề Minh trở lại nhanh như vậy, ông ta còn đang thương lượng với người phụ nữ kia xem thử chút nữa lừa Tề Minh thế nào, xong việc phải làm thế nào quấn lấy hắn, bắt hắn phụ trách.
Tề Minh trợn mắt há hốc mồm mà sững sờ ở nơi đó, hắn nếu không tính sai, nữ nhân kia là biểu cữu tình nhân đi?
Ăn cơm chó má gì! Hóa ra là muốn gài bẫy hắn!
Thật sự làm hắn ghê tởm!
Tạ Sĩ Chiêu thấy Tề Minh đã nghe thấy được, cũng luống cuống, vội giải thích nói:
- Tiểu Minh a! Chú cũng chỉ là vì muốn tốt cho cháu! Sao chú có thể nhìn cháu đi vào chỗ chết a? Chú cũng không có biện pháp, mới nghĩ ra một chiêu này a!
Tề Minh đá văng một cái ghế, lớn tiếng mắng:
- Ông thật là tốt với tôi a! Tốt với tôi nên mới đem tình nhân của mình cho tôi, là ông đội nón xanh hay là tôi đội nón xanh a? Tôi chết hay sống không liên quan đến ông, ông vẫn nên quản giáo con trai mình cho tốt đi! Trả lại túi cho tôi, tôi sẽ đi ngay bây giờ.
Trong cái túi kia của Tề Minh đều là đặc sản quê nhà mà mẹ hắn cố ý là cho Từ Từ, Từ Từ đặc biệt thích ăn. Giờ mẹ hắn đã không còn nữa, về sau không còn có mấy thứ này nữa, cho nên hắn nhất định phải lấy về.
Tạ Sĩ Chiêu đương nhiên không dễ dàng trả lại túi cho Tề Minh, còn tính toán đánh bài cảm tình với Tề Minh.
Nhưng lá bài tình thân này đã hoàn toàn vô dụng với hắn, hắn trực tiếp tạo một cái gai đất treo trên đầu ông ta, yêu cầu ông ta giao túi ra, nếu không đừng trách hắn vô lễ.
Tạ Sĩ Chiêu căn bản không tin Tề Minh dám giết ông ta, còn cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt nhìn Tề Minh nói:
- Tiểu Minh a! Chú thật sự là vì muốn tốt cho cáhu! Hôm nay cho dù cháu đóng đinh chú ở chỗ này, chú cũng không thể để cháu đi ra ngoài chịu chết a!
Tề Minh giận trợn to hai mắt đỏ bừng, gai đất chậm chạp không đi xuống, đây là một người sống sờ sờ, là người thân còn lại của hắn, hắn thật đúng không hạ thủ được!
Đúng lúc này, bí thư của Tạ Sĩ Chiêu đem túi của Tề Minh ra, cầm chiếc túi và nghiêm nghị nói:
- Tề Minh, đừng làm hại trưởng trấn, túi của cậu ở chỗ này, lấy rồi đi mau! Cậu là người vô tình vô nghĩa tàn nhẫn độc ác, không xứng ở lại trấn.
Tề Minh quay đầu lại, lấy túi của mình từ trong tay bí thư, sau đó xoay người rời đi, cũng không thèm quay đầu lại.
Tạ Sĩ Chiêu thấy mấy gai đất treo trên đỉnh đầu mình đã biến mất, lau cái trán toàn mồ hôi, răn dạy bí thư:
- Ai bảo ông tự chủ trương? Mau cho người đi ngăn hắn lại.
Bí thư áy náy lại kiên quyết nói:
- Nhưng trưởng trấn, an nguy của ngài mới là quan trọng nhất nha!
Tạ Sĩ Chiêu thở dài, bí thư trung thành như vậy, ông ta còn có thể nói cái gì?
Tuy rằng chắc chắn Tề Minh sẽ không giết ông ta, nhưng loại uy áp của dị năng này vẫn dọa ông ta toát mồ hôi, năng lực này nếu để người không nghe lời sử dụng, sẽ nguy hiểm cỡ nào!
Bí thư rũ mắt, đáp ứng đi ra ngoài an bài người ngăn cản Tề Minh. Ông ta chính là cố ý thả Tề Minh đi, hiện tại Tề Minh còn không nghe lời mà trưởng trấn đã coi trọng như vậy, về sau nếu thu phục được, trước mặt trưởng trấn, ông ta làm gì còn địa vị gì?
Tề Minh chạy nhanh trên đường phố thị trấn nhỏ, mấy người bạn lớn lên cùng hắn chạy theo phía sau, lớn tiếng kêu:
- Tề Minh, đừng đi!
Giống như hiện trường chia tay trong Hàn kịch vậy.
Mắt thấy đã đi đến cửa, người canh giữ cửa lại không mở cửa cho hắn.
Khi đang tranh chấp, cửa bỗng nhiên bị mở từ bên ngoài, hai người Sở Duyệt cùng An Kiệt đứng ở bên ngoài, Sở Duyệt vừa xoay người lên xe, vừa gọi hắn:
- Lão Tề, mau! Bên này!
Tề Minh không do dự, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, chạy đến bên cạnh xe, rồi leo lên xe, Sở Duyệt giẫm chân ga, xe việt dã nhanh chóng chạy dọc theo con đường lúc nó đi tới, bỏ xa những người trong trấn đang đuổi theo.
Tề Minh nhìn trấn nhỏ phía sau càng ngày càng xa, thở dài, không nghĩ tới hắn lại dùng phương thức này để rời ra nơi mình sinh ra và lớn lên.
Bất quá kỳ quái chính là, trong lòng hắn cư nhiên không có nhiều lưu luyến.
Sở Duyệt vừa lái xe, vừa giới thiệu Tề Minh với An Kiệt:
- Đồng chí lão Tề, đây là sư huynh của em, cũng đồng đội tốt nhất của chúng ta Lưu An Kiệt,nhỏ hơn anh, anh gọi anh ấy là An Kiệt là được.
Bị điểm danh, An Kiệt rất phối hợp, quay đầu lại nở nụ cười tơi, vươn tay bắt tay với Tề Minh.
Tề Minh vội vàng nắm lấy tay An Kiệt, khen:
- Ai má ơi! Tay này thật lớn! Người anh em An Kiệt là người biết võ đi?
An Kiệt không nói chuyện, gật gật đầu thu tay lại, Tề Minh cũng không xấu hổ, thuận miệng lại khen An Kiệt một hồi, làm mặt già và lỗ tai của An Kiệt đỏ lên.
Sở Duyệt nhìn hình thức ở chung của hai người thì có chút buồn cười, Tề Minh là cái người hay ba hoa, An Kiệt một ngày nói không được hai câu, nhưng hai người bọn họ phối hợp đánh lên, đó gọi là ngầm hiểu.
Thật tốt quá! Lại nhặt về một người đồng đội, một chuyến này không uổng công!
Trên đường, người người đều đổi lái xe, đói bụng liền tùy tiện ăn chút ở trên xe, trên đường gặp chút chướng ngại nhỏ căn bản không có gì khó khăn đối với ba người, một đường đi rất thuận lợi.
Bất quá lần đầu tiên Tề Minh nhìn thấy Sở Duyệt thu xe vào không gian sau đó lại thả ra ở ven đường, vẫn nhịn không được mở to hai mắt, đây là siêu năng lực gì?
Sở Duyệt giải thích đơn giản về dị năng cho hắn một chút, mạt thế cùng phân loại linh tinh gì đó, nói mình là dị năng không gian, An Kiệt là dị năng hệ kim, còn giả mù sa mưa hỏi hỏi Tề Minh là dị năng gì.
An Kiệt thấy Sở Duyệt tín nhiệm lại thẳng thắn thành khẩn với người đàn ông này như vậy, rất nhiều lần kéo kéo tay áo cô,chỉ sợ sư muội đơn thuầ bị người ta lừa.
Sở Duyệt đáp lại anh một nụ cười trấn an.
Người này, đáng giá tin!
Đến hơn 4h chiều, bọn họ đã chạy tới trấn song long.
Sở Duyệt theo ký ức lái xe chạy đến chỗ mà đời trước cô đã đặt chân.
Trấn Song long lớn hơn hơn trấn Bạch Mã rất nhiều, mấy năm gần đây phát triển mạnh một khu công nghiệp, không khoa trương khi nói rằng quy mô của thị trấn này không nhỏ hơn một huyện nhỏ.
Sở Duyệt dẫn bọn hắn tới một khu dân cư ở rìa thị trấn vừa bàn giao nhà, sợi dây lụa đỏ buộc trên lan can vẫn còn rất sáng.
Mới vừa giao phòng phòng ở, còn chưa bắt đầu trang hoàng, đây là khu dân cư mới phát triển, dân cư không nhiều, đương nhiên không có tang thi.
Sở Duyệt dừng xe ở cửa rồi thu vào không gian, quen cửa quen nẻo mà qua cửa cảm ứng tự động, mang theo An Kiệt cùng Tề Minh chọn một căn nhà trên tầng hai, mở khóa rồi bước vào.
An Kiệt nhìn Tề Minh nhướn lông mày âm thầm buồn cười, về sau có rất nhiều điều làm người ngạc nhiên a.