Có nơi để đặt chân, hơn nữa lại là ngày đầu tiên Tề Minh về đơn vị, Sở Duyệt đương nhiên không thể keo kiệt.
Chỉ thấy cô lấy từ trong không gian ra một cái bàn lớn, tiếp theo là bình gas, bếp, nồi, nước cốt lẩu, sau đó là ba chỉ bò cuộn, thịt dê cuốn, thịt bò, lòng vịt, ba chỉ, trứng cút, tôm nõn, Các loại thịt viên, bắp cải, đậu hũ, mì sợi, khoai tây, củ sen...…
Bày đầy một chiếc bàn lớn, có cả tỏi băm, hành lá, lạc và dầu mè.
Tề Minh cảm thấy nhìn Sở Duyệt lấy đồ vật ra giống như là xem ảo thuật vậy, An Kiệt mặt không biểu tình kéo người đàn ông chưa hiểu việc đời này đi theo hắn cùng nghiên cứu làm thế nào để kết nối bếp gas và bình gas với nhau.
Nửa giờ sau, Sở Duyệt nhìn cái bếp gas rối rắm trước mặt, thoạt nhìn có vẻ không bình thường, chần chừ không dám xuống tay, thứ này sẽ không nổ tung bọn họ lên trời chứ?,
Sớm biết như thế thì cô đã không ăn lẩu.
Hai người chế tác lại tràn đầy tin tưởng, cam đoan nhất định không thành vấn đề, xấu thì hơi xấu, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến sử dụng.
Cũng may thật sự không ảnh hưởng sử dụng, ba người ăn khoảng một giờ không sai biệt lắm, mỗi người ăn đến mặt mày hồng hào, cảm thấy mỹ mãn.
Sở Duyệt còn cho mỗi người một chai bia, không dám uống nhiều, còn phải gác đêm a.
Cả căn hộ đã đầy mùi lẩu, Sở Duyệt thu đồ vật vào trong, lại mang theo hai người đi mở một căn phòng khác, để mọi người thay quần áo, thậm chí còn chuẩn bị sẵn quần lót cho từng người.
Hiện tại Tề Minh đã lấy An Kiệt làm chuẩn, Sở Duyệt đào từ trong không gian ta cái gì, hắn cũng có thể duy trì bình tĩnh, thẳng đến khi Sở Duyệt lại thả ra một cái giường 1 mét 5 ở trong phòng……
Tề Minh:……
Tề Minh cảm thấy hắn cưới vợ thật sự là quyết định chính xác nhất đời này của hắn!
Vợ chính là phúc tinh của hắn a!
Vốn dĩ hắn còn tưởng vợ hắn muốn hắn chiếu cố Sở Duyệt dọc theo đường đi, không nghĩ tới vợ lại trực tiếp tặng cho hắn trợ thủ đắc lực cần thiết cho chuyến du lịch về nhà!
Về chuyện gác đêm này, hai người đàn ông hoàn toàn không cho Sở Duyệt cơ hội mở miệng.
Hai người bọn họ trực tiếp phân phối người gác trước nửa đêm cùng nửa đêm về sáng, Sở Duyệt bị tống cổ đi ngủ, tuổi còn nhỏ không ngủ được thì không cao lên được.
Sở Duyệt buồn bực đi ngủ, được rồi! Có gì đặc biệt hơn người!
Không phải hai người họ chỉ có 1,8 mét thôi sao?
Bất quá Sở Duyệt nhìn lại bản thân cao 1mét62, bẹp bẹp miệng, hiện tại đúng là cô chỉ có thể ngước nhìn người ta a.
Một đêm bình an không có việc gì, sáng sớm hôm sau, ba người tùy tiện ăn chút cơm sáng, lại bắt đầu lên đường.
Mục tiêu hôm nay là vũ huyện cách hơn hai trăm km, nơi đó Sở Duyệt cũng thấy có chút an toàn.
Hôm nay Tề Minh tự tại hơn ngày hôm qua nhiều, tuy ngày hôm qua hắn cũng tự quen thuộc nói chêm chọc cười, nhưng có vẻ có chút cố tình.
Hôm nay ba người cho dù không nói lời nào, cũng đều có một cổ ăn ý chảy xuôi giữa bọn họ, giống như nhiều năm bạn già không thấy gặp, lần nữa gom lại cùng nhau, an tâm lại tự nhiên.
Tề Minh không khỏi cảm thán, quả nhiên không có gì mà một nồi lẩu không giải quyết được a.
Bất quá hắn cũng cảm thấy có chút kỳ quái, mỗi lần Sở Duyệt đến một giao lộ lớn, đều phải lấy sơn viết chữ ở cột mốc đường, nói cho ba mẹ sở biết lộ tuyến, không phải đã với người trong nhà rằng bọn họ cùng nhau trở về sao?
- Em sợ ba mẹ tới đón, sẽ bỏ lỡ.
Hiện tại Sở Duyệt nói dối đã hoàn toàn không có bất cứ gánh nặng gì, rận nhiều không sợ cắn, nợ nhiều không lo, nói dối nhiều đến ngay cả bản thân còn tin.
Trên đường cơ bản đều là Sở Duyệt lái xe, An Kiệt cùng Tề Minh tuy đều có dị năng, nhưng hiện tại nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là lên đường, tỷ lệ giết tang thi rất nhỏ, không có cơ hội rèn luyện dị năng.
Cho nên Sở Duyệt suy nghĩ cho hắn hai biện pháp, cô tìm cho An Kiệt thật nhiều đao lớn đao nhỏ, bảo hắn đi cảm thụ kết cấu kim loại, dùng dị năng rèn luyện loại bỏ tạp chất trong đó, thiết lập liên hệ giữa mình và nó.
Còn Tề Minh dễ chơi hơn nhiều, tự hắn đào một đống bùn trên mặt đất, không ngừng dùng dị năng không ngừng nhào nặn, làm phẳng cục bùn, cư nhiêm hắn còn kéo đầu ra, dáng vẻ kia nhìn qua có vài phần giống vợ hắn.
Hai người không ngừng tiêu hao dị năng, lại lần nữa khôi phục, đao lớn đao nhỏ trong tay An Kiệt đều có khuynh hướng trở nên tinh tế bóng loáng, hơn nữa hắn cũng có thể thoải mái khống chế chúng nó.
Mà trình độ hiểu biết của Tề Minh đối với dị năng hệ thổ đã bay lên một độ nhất định, vận dụng chúng nó cũng càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Sở Duyệt hâm mộ nhìn hai người, cô cũng muốn có dị năng a.
Nói tóm lại, lộ trình hôm nay vẫn tương đối thuận lợi, cơ bản trên đường không đụng phải tang thi đàn, hơn 5h chiều, bọn họ đã tới vũ huyện.
Vùng ngoại ô Vũ huyện có một loạt dãy biệt thự, kỳ thật phòng ở tu sửa không sai biệt lắm, không biết vì nguyên nhân gì mà đình công, trông bụi bặm, cỏ dại mọc um tùm, cửa sổ và cửa ra vào đều tối om, giống như một ngôi nhà ma ám, hầu hết mọi người chỉ đi bộ xung quanh.
Sở Duyệt lái xe tiến vào khu biệt thự, tìm gara rồi ngừng xe ở đó.
Phòng ở nơi này không thoải mái như tiểu khu ngày hôm qua, nơi nơi đều rách nát hề hề, còn không có cửa sổ, bất quá chung quanh đều không có bóng dáng ma nào, vẫn rất an toàn.
Hôm nay Sở Duyệt dùng nồi áp suất để nấu nửa nồi cơm, nấu một nồi lớn thịt ba chỉ dưa chua hầm miến, Tề Minh cảm động đến mức lôi kéo tay cô kêu lên:
- Tiểu duyệt! Gì cũng đừng nói nữa, về sau em chính là em gái ruột của Tề Minh này! Đi đâu anh cũng sẽ che chở cho em, ai dám khi dễ em, anh sẽ đi đào phần mộ tổ tiên nhà hắn.
Sở Duyệt gật đầu cười tủm tỉm, đời trước hắn cũng là như vậy a, tuyệt không để người khác khi dễ cô, thậm chí vì cứu cô mà không tiếc trả giá sinh mệnh của mình!
An Kiệt đen mặt gỡ tay Tề Minh ra, lạnh lùng nói:
- Ăn no rồi thì đi gác đêm, tiểu duyệt còn chưa ăn no đâu!
Tề Minh thấy đồ ăn còn nửa nồi, vội bưng một bát, lại gắp thêm một ít, còn có thể ăn thêm một chút, dưa cải chua này là lão địa đạo.
Sở Duyệt đã ăn ba chén cơm, đồ ăn cũng ăn không ít, nhưng cô còn cảm thấy đói, cảm thấy mình giống như quỷ chết đói đầu thai, vì sao ăn thế nào cũng thấy không đủ no a.
Ban ngày khi lái xe, cô không ngừng ăn đủ loại đồ ăn vặt, trong bụng vẫn giống như bị đào một cái lỗ, dù thế nào cũng không thể lấp đầy.
Ăn xong cơm, cô lại gặm con vịt nướng, đối mặt với ánh mắt khát vọng của Tề Minh, cô lại cho hai người bọn hắn một con.
Nửa đêm, Sở Duyệt bị đói mà tỉnh.
Buổi tối ăn nhiều như vậy, hiện tại lại giống như chưa ăn cái gì, cô đã đói đến mức có thể ăn một con bò.
Vuốt cái bụng trống trơn, Sở Duyệt cảm thấy bản thân hẳn là có chỗ nào không thích hợp. Đời trước cho dù khi dị năng đến cấp 5, cô cũng không ăn tốt như vậy!
Mà bây giờ cô giống như một con tì hưu, chỉ vào không ra, hơn một ngày rồi cô không muốn đi vệ sinh, cho dù là táo bón, cũng không thể ngay cả đi tiểu cũng không có nha?
Giống như mọi thứ cô ăn không đi vào dạ dày mà đi vào một cái lỗ đen.
Từ từ!
Lỗ đen?
Có thể có liên quan đến không gian hay không? Không gian không phải giống như lỗ đen sao, gì cũng có thể thu?
Nhưng sau khi có không gian, cô cũng không ăn nhiều nha, còn từng hâm mộ An Kiệt ăn được nhiều a.
Rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào a?