Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 57 - Chương 57 - Bị Tang Thi Vây Quanh

Chương 57 - Bị tang thi vây quanh
Chương 57 - Bị tang thi vây quanh

Thật sự không nghĩ ra, Sở Duyệt cũng không rối rắm, tự làm cho mình ba chén mì gói, hi ha khò khè ăn, sau đó lấy ba cái bánh nướng nhúng vào mì ăn liền. Sau khi ăn hết bánh nướng, cô lại ăn hết bát mì ăn liền, tắm rửa sạch sẽ xong, mới sờ sờ bụng đang no nê của mình mà ngủ thiếp đi.

Sở Duyệt ngủ ở bên trong phòng, An Kiệt cùng Tề Minh ngủ ở phòng khách, thay phiên gác đêm.

Hôm nay, trước nửa đêm là Tề Minh giác, nửa đêm về sáng là An Kiệt gác, lúc này Tề Minh đã đổi ban nằm trên giường ngủ rồi.

An Kiệt ngồi trên bệ cửa sổ, trong tay cầm một con dao nhỏ sáng loáng, vì phải canh đêm nên hắn không dám sử dụng hết dị năng, nhưng vẫn có thể luyện tập điều khiển con dao.

Động tĩnh trong phòng Sở Duyệt làm An Kiệt hơi hơi nhíu mày, nếu hắn nhớ không lầm, buổi tối sư muội còn ăn nhiều so với hắn, hiện tại hắn còn không có cảm thấy đói, vì sao sư muội đã đói thành như vậy?

Buổi sáng ngày hôm sau, An Kiệt phát hiện Sở Duyệt lại xử lý thêm sáu bảy cái bánh bao, hai bao mì gói, hai cái bánh nướng, mấy cái bánh mì, còn có ít nhất hai hộp sữa.

Ngay cả Tề Minh đều cảm thấy Sở Duyệt ăn nhiều, nhịn không được hỏi:

- Tiểu Duyệt, tối hôm qua có phải em đi ra ngoài trộm trâu hay không? Sao có thể ăn như vậy?

Sở Duyệt lắc lắc khuôn mặt nhỏ, buồn bực nói:

- Em cũng không biết, hai ngày này cảm thấy rất đói, giống ăn không no, nửa đêm hôm qua đói đến tỉnh.

Tề Minh bỗng nhiên nhớ tới lúc vợ hắn mới mang thai, ăn rất nhiều, còn luôn muốn ăn lúc nửa đêm!

Hắn đột nhiên trợn to mắt, há miệng thở dốc, uyển chuyển hỏi:

- Tiểu Duyệt, em, có bạn trai không a?

Sở Duyệt không hiểu Tề Minh nghĩ gì đã nhảy đến chuyện bạn trai, chẳng lẽ hắn muốn giới thiệu cho mình?

- Không có a, ba mẹ không cho em yêu sớm.

Cô thành thành thật thật trả lời.

- Nga.

Lão tề gật gật đầu, nhẹ nhàng thở ra, nếu hắn mang về một Sở Duyệt mang thai, hắn sẽ khó giải thích với vợ a.

An Kiệt nhíu mày nói:

- Nếu trước mạt thế còn có thể đi bệnh viện kiểm tra, nhưng hiện tại bệnh viện cũng không còn, có chỗ nào có thể kiểm tra thân thể đâu?

Tề Minh cũng nhíu mày, nhìn An Kiệt cùng Sở Duyệt bộ dáng mặt ủ mày ê, đột nhiên lại cười nói:

- Tôi lại nghĩ tới một cách nói khác, nghe nói người trong giai đoạn phát triển, lượng cơm ăn sẽ hơn, lúc con gái anh ăn tăng lượng cơm, sẽ cao thêm mấy cm, khả năng Tiểu Duyệt đang cao lên. Có thể ăn liền ăn, ăn cơm còn có thể ăn ra vấn đề gì? Dù sao có anh ở đây, vóc dáng vé tí này của em không cần giảm béo.

Cách nói này làm Sở Duyệt rất cao hứng, cô rất muốn cao lên.

Cơm nước xong tiếp tục lên đường, hôm nay mục tiêu vẫn là đi hơn 200 km như cũ, tới đích đến liền đi ra khỏi tỉnh Nam, đến Đức Thành.

Bất quá, hôm nay lên đường thuận lợi hơn hai ngày trước rất nhiều, mới hơn 1h chiều, bọn họ đã đến đức thành.

Nhìn sắc trời còn sớm, Sở Duyệt liền đẩy mục tiêu hôm nay lên đi hơn 100 km, đến Phong huyện sẽ nghỉ ngơi.

Con đường về nhà như đã khắc sâu trong đầu Sở Duyệt, còn rõ ràng hơn bản đồ, cô đã lập kế hoạch nhiều rất lần, lập đi lập lại để tìm ra con đường tối ưu, không chỉ có tránh khỏi tang thi đàn lớn, mà còn tránh được các loại chướng khí mù mịt trong khu căn cứ có người sống sót.

Đời trước bọn họ đã lãng phí rất nhiều thời gian với đám người sống sót ở căn cứ hơn là quãng thời gian trên đường.

Mạt thế, đã không có văn minh, lòng người mới là thứ đáng sợ nhất trên thế giới này.

Lộ trình buổi chiều đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bọn họ gặp một tang thi đàn nhỏ, chậm trễ chút thời gian, không đuổi kịp tới huyện phong, chỉ có thể nhân lúc trước khi trời tối chỉ có thể tìm được một căn nhà gỗ nhỏ bên đường, để sửa xe và bổ sung nước.

Trên đường quốc lộ ít xe hơn, những cửa hàng buôn bán nhỏ dựa vào giao thông này, kinh doanh cũng không tốt, căn nhà gỗ nhỏ rất dột nát, gian trong cùng chỉ có một chiếc giường đóng bằng ghế đẩu và ván, rất chật chội. Thực đơn sơ, toàn bộ phòng ở, chung quanh không có cái gì để che đậy.

Nhưng trời đã tối, không thể tiếp tục lái xe, rách liền rách đi, tốt hơn ăn ngủ hoang dã ngoài trời.

Sở Duyệt lái xe vào cửa hàng, kéo cửa cuốn xuống, hoàn cảnh này không thể làm đồ ăn, ba người tạm chấp nhận ăn chút mì gói bằng nồi tự sôi.

Sở Duyệt nhìn một đống vỏ hộp nồi tự sôi mà mình vừa ăn, còn có túi mì gói, xương vịt cùng với các loại túi đóng gói, sờ sờ bụng lửng dạ, thở dài.

Được rồi, không ăn, hôm nay miệng đã không ngừng nghỉ, dù sao ăn bao nhiêu cũng không đủ.

Ăn cơm xong, vốn dĩ Sở Duyệt nên đi ngủ, nhưng cô đói đến mức ngủ không được, lại sờ soạng cái khoai nướng từ trong không gian ra gặm.

Chung quanh là một mảnh yên tĩnh, Tề Minh ngồi ở cửa gác đêm, nhìn bức từng vây lùn lùn bên ngoài nhà nhỏ.

Bỗng nhiên, xa xa nghe thấy có tiếng còi ô tô, trong đêm tối ở yên tĩnh, đặc biệt chói tai, mấy người chạy nhanh tới cửa, chỉ thấy một hàng ánh đèn đang phóng nhanh về hướng này.

Thỉnh thoảng, có thể nhìn thấy ngọn lửa của những viên đạn xuyên qua bầu trời trong đêm tối!

Sở Duyệt trong lòng một lộp bộp, những người này không muốn sống nữa sao?

Ban đêm lại bóp còi nổ súng, là cảm thấy tang thi quá ít sát lên không đã ghiền sao?

Sở Duyệt nhanh chóng lập tức kéo cửa xuống, ba người trở lại xe, đóng cửa lại, nín thở hy vọng những người này nhanh chóng rời đi, mang theo hết tang thi mà bọn họ đưa tới.

Bình Luận (0)
Comment