Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 81 - Chương 81 - Đạo Hữu Phương Nào Đang Độ Kiếp Ở Đây?

Chương 81 - Đạo hữu phương nào đang độ kiếp ở đây?
Chương 81 - Đạo hữu phương nào đang độ kiếp ở đây?

- Miệng quạ đen!

- Câm miệng!

Sở Duyệt cùng An Kiệt đồng thời lên tiếng.

Trong lòng hai người cũng có dự cảm không tốt, thảo nguyên lúc này và thảo nguyên lúc buổi sáng giống như hai thế giới khác nhau.

Gió càng ngày càng mạnh, Tề Minh đang lái xe mà có lúc còn cảm thấy gió đẩy xe, thậm chí muốn lật xe.

- Tìm một chỗ tránh trước.

Tề Minh nắm chặt tay lái, cố gắng khống chế phương hướng xe, hắn không dám lái nhanh, còn có cảm giác xe càng ngày không càng khống chế được.

- Được! Nhìn xem phía trước có chỗ nào thấp một chút không, lái vào tránh một chút.

Sở Duyệt vội vàng gật đầu, gió càng lúc càng lớn, trời càng ngày càng âm, nhìn dáng vẻ này, hôm nay không thể đi tiếp rồi.

Trên bầu trời mây càng ngày càng dày, màu sắc cũng càng ngày càng đậm, trong đó ẩn ẩn có tia chớp lóe lên.

Sở Duyệt có chút nôn nóng nhìn chung quanh, nhưng nơi này chỉ là một mảnh thảo nguyên mênh mông vô bờ, còn không cả nhìn thấy hố đất.

- Hai người xem!

Tề Minh bỗng nhiên nhìn về phía chân trời ,hét lên.

Sở Duyệt ngẩng đầu liền thấy, tức khắc trong lòng lộp bộp.

Chỉ thấy trên bầu trời phía xa giống như bị chia làm hai, một bên màu trắng sáng ngời, một bên là màu xám đen âm u.

Bên màu xám, mây đen cuồn cuộn, mây đen ùn ùn, chồng từng lớp lên bầu trời giống như họp chợ, mây càng ngày càng dày, bầu trời cũng giống như càng ngày càng thấp.

Trong lúc nhất thời, trời đất u ám, không trung giống như sắp sụp xuống.

Đột nhiên, một lốc xoáy hình nón bay ra từ giữa đám mây, rất nhanh đã xoay tròn kéo dài xuống phía dưới, không bao lâu đã hòa làm một thể với gió lốc dưới mặt đất, tức khắc mang đến cho người ta cảm giác núi non gầm thét sóng thần.

Ba người Sở Duyệt nhìn đến ngẩn người, thật sự là gió lốc!

Gió lốc không ngừng biến hóa đủ hình dáng, xoay tròn cực nhanh trong trời đất,cột gió càng ngày càng đậm, màu sắc càng ngày càng đen, nơi mà nó đi qua, bùn đất đều bị cuốn lên.

Này con người bị nó cuốn lên, còn có thể sống nổi sao?

Mắt thấy gió lốc đang hướng về phía bọn họ, Tề Minh chuyển tay lái, lái xe ra khỏi quốc lộ, lái xe theo hướng vuông góc với đường đi của lốc xoáy

Đúng lúc này, Sở Duyệt nhìn thấy một con rạch nhỏ xuất hiện trước mặt, vội vàng gọi Tề Minh lái xe vào.

Tề Minh nhìn nhìn con rạch, hai bên bờ rạch nhô cao, hắn định tìm một khe hở thấp hơn để lái vào, nhưng nhìn một vòng, gần đó đều không có.

Lại nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, gió lốc càng lúc càng lớn, Tề Minh thót tim, đánh võng xe, lao xe vào rạch nhỏ.

Con rạch nhìn thì nhỏ, nhưng thật sự rất sâu, xe suýt nữa đã lật úp, rơi xuống sông..

Bất quá cũng may rạch tuy sâu nhưng cạn nước Tề Minh ổn định thân xe lại, tiếp tục lái xe đi về phía trước một đoạn ngắn, cuối cùng cũng giấu được hơn phân nửa xe việt dã.

Sở Duyệt quay đầu nhìn lại cơn gió lốc đã thành hình kia, cột gió thật lớn nối liền trời đất, gió xoáy cuồng bạo hình thành dòng khí, thế nhưng đã hình thành hình dạng giống như cái đuôi màu trắng trên không trung, đám mây không ngừng vặn vẹo biến hóa trạng thái, nhìn qua giống như đang trình diễn ma thuật.

- Má của ta ơi! Đây là vị đạo hữu nào đang độ kiếp a?

Tề Minh dừng xe xong,, nhìn gió lốc mang khí thế hủy thiên diệt địa kia, cư nhiên còn có tâm tình nói giỡn.

Lúc này xem như tạm thời an toàn, Sở Duyệt cùng An Kiệt cũng cổ động mà cười hai tiếng.

Bất quá rất nhanh bọn họ cười không nổi nữa, gió lốc đi dạo qua một vòng, thế nhưng lại đảo trở lại bọn họ bên này!

Bắt đầu ngày quốc tế vui đùa sao, lớn như vậy mà nó còn có công năng dịch chuyển?

Không kịp nghĩ nhiều, Tề Minh vội vàng khởi động xe, lái dọc theo rạch ngòi tiến về phía trước.

Dưới rạch ngòi có đá cục có bùn sa, gồ ghề lồi lõm, xe dị thường xóc nảy, tốc độ chậm như rùa bò.

Nhưng gió lốc tiến tới rất nhanh, sắp tới gần xe.

“Ầm ầm ầm ——”

Càng đến gần, tiếng gió lốc giống như tiếng mười mấy chiếc xe lửa đi qua trước mặt, ngay cả mặt đất cũng chấn động.

Sâu bên trên đỉnh nón gió lốc, mơ hồ có thể thấy được tia sét thỉnh thoảng sáng lên.

Trung tâm của đám mây đen không ngừng bị lốc xoáy dùng lực xé rách, dần dần hình thành một cái vòng thật lớn, trong đó ẩn ẩn lộ ra bầu trời màu xanh lơ, vô số tia sét như con rắn bay lượn nhấp nháy trong mây, phản chiếu vòng tròn khổng lồ một cách thần bí, cực kỳ giống một đường hầm xuyên qua thời không.

“Răng rắc!” Một tiếng!

Một đạo tia sét từ không trung đánh xuống con rạch, dừng ở phía sau ba người Sở Duyệt, nháy mắt cả người bọn họ cảm thấy tê rần.

Bình Luận (0)
Comment