Bọn họ cười gió lốc nên bị trời phạt sao?
Bất quá, cảm giác này thật sảng!
Tề Minh cùng An Kiệt vẻ mặt ngốc ngốc nhìn về phía Sở Duyệt sau khi bị điện giật liền trở nên thần thanh khí sảng.
Hai người bọn họ bị điện giật xong, chỉ cảm thấy cả chân tay tê dại, không nghe sai bảo, nhưng thấy Sở Duyệt như vậy, cảm giác giống như tia sét này đã bổ sung điện cho cô vậy..
Sở Duyệt xác thật cảm thấy cả người như được nạp điện, đời trước cô thức tỉnh dị năng hệ lôi, cho nên cô có một loại cảm giác thân thiết đến vi diệu đối với lôi điện.
Khi bị sét đánh trúng, cô chỉ cảm thấy cảm giác này vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức làm các tế bào trong cơ thể đều ở ngo ngoe rục rịch, muốn có thêm nhiều năng lượng để kích phát sắp xếp mới..
“Roẹt——”
Lại một đạo tia sét dừng ở mặt cỏ bên cạnh rạch ngòi, nháy mắt mặt cỏ đã cháy đen một mảnh!
“A ——!”
Tề Minh hung hăng đạp chân ga, tia sét này giống như đang đuổi theo bọn họ, như thể có kỹ năng hiệu chỉnh a..
Chẳng lẽ kiếp gió lốc hôm nay vì bọn họ mà tới?
Xe rốt cuộc Tề Minh đã lái xe ra khỏi rạch ngòi, chỉ là tốc độ của bọn họ sao có thể nhanh bằng tốc độ của gió lốc.
Tia sét không ngừng rơi xuống chung quanh xe, tạo thành hố cỏ cháy này đến hố cỏ cháy khác.
Nhìn những tia sét đó bổ xuống mặt cỏ, Sở Duyệt nuốt nuốt nước miếng, thật đáng tiếc a!
Sao cô lại có suy nghĩ như vậy?
Sở Duyệt bị ý nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ, bất quá cô cảm thấy thân thể của mình có khát vọng mãnh liệt với cảm giác bị điện giật, cô chán sống rồi sao?
Tia chớp đuổi theo xe việt dã càng ngày càng gần, trong lòng Sở Duyệt ẩn ẩn có loại suy đoán, tia sét này là hướng về phía cô.
- Lão tề, lái chậm một chút, thả em xuống xe.
Sở Duyệt nói xong, muốn mở cửa xe, chờ tốc độ xe chậm một chút, cô liền nhảy xuống.
Gió lập tức thổi vào trong xe, đồ đạc bên trong đều bị thổi đến bay tán loạn.
- Tiểu Duyệt, em muốn làm gì? Mau đóng cửa lại!
Tề Minh không biết Sở Duyệt muốn làm gì, nhưng lúc này mà để cô xuống xe thì không phải là đi chịu chết sao?
An Kiệt nhảy qua chỗ ghế phụ, một tay kéo Sở Duyệt ra đóng lại cửa xe lại, nhìn Sở Duyệt trầm giọng hỏi:
- Tiểu Duyệt, em muốn làm gì?
- Không có thời gian giải thích, mau để em xuống xe!
Sở Duyệt nói xong lại mở cửa xe, không quản được nhiều như vậy, cũng không biết từ trên xecó vận tốc 80 km/h nhảy xuống, kim chung tráo có bảo vệ được cô không.
Nhưng cửa xe lại bị An Kiệt kéo lại, không thể đẩy ra.
- Kiệt ca, mau buông ra! En có cách ngăn cản tia sét đuổi theo chúng ta.
Sở Duyệt đẩy ta An Kiệt y, nhưng An Kiệt lại càng dùng sức nắm chặt cửa xe.
- Tiểu Duyệt, mặc kệ em có cách gì, không thể đi xuống!
An Kiệt nhẹ lắc đầu, kiên quyết không cho Sở Duyệt mở cửa xe.
- Đúng! Không thể đi xuống! Nếu lúc này em xuống, còn giữ được mạng nhỏ chắc? Nếu hôm nay ông trời thật sự không mở mắt, muốn thu chúng ta, vậy chúng ta liền chết chung một khối, trên đường hoàng tuyền cũng có bạn!
Tề Minh điên cuồng lái xe trên thảo nguyên, luôn luôn chú ý tới hướng đi của gió lốc, duy trì vuông góc với gió lốc.
Rốt cuộc gió lốc to con, không thể linh hoạt bằng xe việt dã, sau vài vòng, chiếc xe đã cách gió lốc càng ngày càng xa.
Chỉ là tia sét vẫn hay đánh xuống chung quanh xe, cho dù Tề Minh đi khéo léo, nhưng cũng rất nhiều suýt bị đánh trúng.
- Chết chung, anh nỡ chết sao? Nếu anh chết thì vợ anh làm sao bây giờ? Con gái anh phải làm sao bây giờ? Anh bảo hai người bọn họ phải sống xót như thế nào trong thế giới tàn ác này? Lão tề, em nói cho anh biết, nếu anh dám chết, em thành quỷ cũng không tha cho anh.
Sở Duyệt nghe Tề Minh nói xong, quyết tâm xuống xe càng kiên định, đời trước cô đã từng làm bị họ bị liên lụy mà bỏ mạng một lần, lúc này sao cô có thể để hai người xảy ra chuyện vì mình được!
- Để anh xuống! Em nói cho anh biết phải làm thế nào? Anh một mình, không có ai vướng bận, như thế nào cũng được.
An Kiệt nhìn Sở Duyệt hỏi, nếu nhất định phải có một người chết, như vậy hắn mới là người được chọn tốt nhất.
- Sao anh có thể không có vướng bận? Không phải anh trở về tìm sư phụ Ngô sao? Ông ấy từng đó tuổi rồi, nếu anh bỏ mặc ông ấy, ông phải làm sao vây giờ? Em lại không phải đi tìm chết, hai người dong dong dài dài làm gì?
Sở Duyệt nói xong, bỗng nhiên mở to hai mắt, giật mình vươn ngón tay chỉ ra ngoài xe, hét lên:
- Nhìn kìa, đĩa bay!