Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 83 - Chương 83 - Bị Sét Đánh

Chương 83 - Bị sét đánh
Chương 83 - Bị sét đánh

- Cái gì! Đĩa bay?

Tề Minh cùng An Kiệt không thể tin, đồng thời nhìn ra bên ngoài xe, ngoài xe chỉ có vụn cỏ và cát bay đầy trời, làm gì có đĩa bay nào.

Bị lừa!

Hai người đột nhiên quay đầu lại, Sở Duyệt nhanh chóng đẩy cửa xe ra, nhảy xuống.

Sau khi đáp xuống, Sở Duyệt lăn tại chỗ hai vòng rồi đứng dậy, chiếc xe việt dã đã chạy được một đoạn.

Trên xe, Tề Minh vừa thấy Sở Duyệt ngã xuống, vội vàng xoay tay lái, đi về phía cô.

Sở Duyệt vừa chạy theo hướng ngược lại, vừa lớn tiếng hét:

- Đừng tới đây, đi mau! Đi mau a!

Bọn họ đương nhiên sẽ không rời đi.

Tề Minh lái xe ngược chiều gió, đi về phía, An Kiệt mở cửa xe trước mặt ra, sẵn sàng kéo cô lên xe bất cứ lúc nào.

Lúc xe việt dã sắp đuổi kịp Sở Duyệt, một đạo tia sét vặn vẹo uốn lượn từ trên trời giáng xuống, đánh vào người Sở Duyệt.

- Sư muội!

- Tiểu Duyệt!

An Kiệt cùng Tề Minh khóe mắt như muốn nứt ra, trơ mắt nhìn Sở Duyệt bị tia sét đánh trúng.

Ngay sau đó đạo thứ hai, đạo thứ ba……

Từng đạo từng đạo tia sét chuẩn xác đánh tới trên người Sở Duyệt, nơi cô đứng đã bị đánh đến cháy đen.

Tề Minh dừng xe, cùng An Kiệt xuống xe muốn đi tới chỗ Sở Duyệt, nhưng lại bị ngăn cản ở nơi cách cô vài bước, không thể tới gần.

Tia sét đánh trúng Sở Duyệt không có biến mất, chúng nó quay chung quanh cô, tạo thành một quả cầu lôi điện sáng chói mắt.

- Sư muội, em thế nào? A ——

An Kiệt run rẩy nói, mặt kệ điện quang chớp nháy, muốn tiến gần Sở Duyệt một chút, lại bị tia sét làm cảm người bắn ra xa mấy mét.

Tề Minh quay đầu lại nhìn An Kiệt một cái,thấy hắn vẫn có thể đứng lên, liền biết không có gì đáng ngại, thì không để ý tới hắn nữa, tiếp tục nhìn chằm chằm đoàn lôi điện kia, cố gắng nghĩ biện pháp, muốn cứu Sở Duyệt từ trong đám tia sét ra..

Lúc này Sở Duyệt ở trung tâm đám lôi điện, mỗi một tấc trong thân thể đều tràn ngập lôi điện, mỗi một tế bào đều vui mừng khôn xiết, tham lam hấp thu lôi điện, kích động mà sắp hàng một lần nữa.

Lôi điện có lúc gặp phải vật cản, một điểm ánh sáng kim sắc sẽ bay từ trong tế bào bay ra, dẫn đường cho tia sét đi vào trong cơ thể, xuyên qua những vật cản này, dẫn dắt chúng nhanh chóng tràn vào mỗi một ngóc ngách trong cơ thể Sở Duyệt.

Sở Duyệt cảm thấy mình giống như đang ở biển lôi điện, cô có thể cảm giác được mọi chuyển động trong cơ thể của mình.

Toàn thân cô đều đau nhức, mỗi một tế bào đều giống như thiêu đốt, cả người như bị ném vào lửa, trong cơn mê, cô giống như còn nghe thấy tiếng tế bào như sắp nổ tung, da thịt bị xé toạc, toàn bộ cơ thể như sắp nổ tung mà chết!

Cô muốn hét, muốn gào, muốn ngã xuống đất lăn lộn, nhưng giờ phút này, cô bị mắc kẹt trong quả cầu lôi điện, ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy.

Đúng lúc này, trong thân thể bỗng nhiên phát ra những đốm sáng màu trắng, chúng nó tản ra ánh sáng nhu hòa, vây quanh những chỗ bị xé rách lúc trước, tế bào bị nứt giống như được bao bọc bởi một tấm lưới mềm mại, từng chút từng chút khôi phục như cũ.

Sau đó thống khổ biến mất, Sở Duyệt cảm thấy bản thân giống như đã biến thành một tia sét, toàn thân đều là những tia điện nổ ra hoa điện bùm bùm.

Trong đám mây khổng lồ trên bầu trời không còn những tia sét, mây đen đang dần tiêu tán, cũng không biến lốc xoáy đã biến mất từ lúc nào.

Lôi điện quay chung quanh Sở Duyệt càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng yếu, cuối cùng biến mất không còn gì.

Sở Duyệt mở to mắt, nhìn thấy An Kiệt cùng Tề Minh nâng một cây cột dài, vọt tới, làm cô sợ tới mức vội vàng nhảy dựng sang một bên.

Nhưng cú nhảy này cũng làm Sở Duyệt bị dọa một trận, cô cảm thấy cả người mình nhẹ như yến vậy, dùng hết toàn lực nhảy lên, còn được hơn hai mét, nhảy xa bảy tám mét, chẳng qua lúc tiếp đất không được tốt lắm, bị quăng ngã với tư thế chó gặm bùn.

Bên kia, An Kiệt cùng Tề Minh đang nâng một cây cột đất thật dài do Tề Minh tạo ra, muốn chọt Sở Duyệt từ trong quả cầu lôi điện ra ngoài.

Bất quá bọn họ còn chưa chọt được Sở Duyệt, Sở Duyệt đã bay ra từ hư không, hai người tức khắc có chút ngốc, đây là tình huống gì a?

Cũng may quả cầu lôi điện kia đã biến mất, hai người vội vàng ném cột đất xuống, chạy tới xem xét tình huống của Sở Duyệt.

Bộ dạng của Sở Duyệt lúc này có chút giống với Táng Ái gia tộc Smart, từng sợi tóc dựng thẳng lên trời, lay động theo gió, giống như một mặt trời nhỏ màu đen vậy, trên mặt còn sót lại vết tích lúc cô vừa chạm đất, cỏ và bùn đất.

An Kiệt cùng Tề Minh chạy đến bên người Sở Duyệt, một người đỡ một bên của cô, không nghĩ tới vừa mới đụng tới quần áo Sở Duyệt, hai người đã bị điện giật cho run rẩy một trận.

Sở Duyệt vội vàng đứng cách xa hai người một chút, tự mình nâng tay lên ngắm ngắm, trong lòng bàn tay có ánh điện xẹt qua, phát ra tiếng “roẹt roẹt”, từng sợi ánh sáng trắng xanh thân mật quấn quanh năm ngón tay cô, giống như sủng vật vậy.

Sở Duyệt vui vẻ đến mức muốn ngửa mặt lên trời cười to.

Ha ha ha, dị năng của lão tử đã trở lại!

Bất quá hiện tại mà cười thì có chút không quá thích hợp, hai người bị điện giật còn chưa tỉnh lại.

Sở Duyệt không nghĩ tới, sau khi dị năng của cô trở về, người bị lôi điện giật đầu tiên cư nhiên lại là chính đồng đội của mình.

Tề Minh còn tốt, hắn có dị năng hệ, cảm ứng điện không mãnh liệt như vậy, run rẩy hai cái xong thì tốt rồi.

Bất quá An Kiệt có chút thảm, hắn là dị năng giả hệ kim, quả thực là một thiết bị dẫn điện, bị điện giật hồi lâu mà còn chưa bò dậy được..

Sở Duyệt hu hết lôi điện bên ngoài vào, sau đó nhanh chóng đi theo Tề Minh đỡ An Kiệt.

An Kiệt vốn dĩ đã được Tề Minh nâng dậy, nhưng thấy Sở Duyệt muốn đi tới dìu hắn, hai người đều nhịn không được lui lại phía sau, bất ngờ ngã trên mặt đất, bất quá trong miệng vẫn rất quan tâm cô:

- Tiểu Duyệt, em thật sự không có việc gì đi?

Sở Duyệt nhếch mép rút tay về, ngữ khí thoải mái đáp:

- Không có việc gì! Em chính thức thức tỉnh dị năng hệ lôi, ngượng ngùng a, nhất thời không khống chế được, giật mọi người rồi.

- Thức tỉnh dị năng? Vì sao anh nhớ là mình chỉ ngủ một giấc dậy liền có a? Em thức tỉnh dị năng sao lại gây động tĩnh lớn vậy a? Làm nửa ngày, hóa ra em là đạo hữu độ kiếp ở đây a! Thế nào? Mạt thế, thức tỉnh dị năng nhất định trâu bò đi?

Tề Minh vừa đỡ An Kiệt đứng lên, vừa phun tào đối với phương thức thức tỉnh dị năng kinh thiên động địa này của Sở Duyệt.

Sở Duyệt lộn xộn lau lau đầu tóc, cười hắc hắc, nói:

- Ngoài ý muốn ngoài ý muốn. Có thể em có dấu hiệu xuất hiện dị năng hệ lôi nên mới có lực hấp dẫn với lôi điện trong thiên địa, vừa vặn lại gặp phải gió lốc, cho nên liền hấp dẫn lôi điện trong đó, sau đó liền giải khóa dị năng hệ lôi.

- Nói như vậy cũng có khả năng. Bất quá này cũng thật là thần kỳ a, nhiều tia sét mạnh mẽ đánh xuống như vậy, mà em may mắn không sao, em cũng thật sự có năng lực a! Bất quá sau này có thể đừng dọa mấy anh trai em như vậy được không? Vừa rồi chúng ta suýt chút nữa sợ hết hồn!

Tề Minh đỡ An Kiệt chậm rãi đi về chiếc xe, vừa đi vừa giáo huấn Sở Duyệt.

An Kiệt cũng muốn nói chuyện với Sở Duyệt, nhưng mà mở miệng lại không phát ra âm thanh, chỉ có thể dùng ánh mắt nghiêm khắc liếc cô, điên cuồng gật đầu tỏ vẻ đồng ý với lời Tề Minh nói.

Sở Duyệt vội vàng ngoan ngoãn gật đầu:

- n ân ân! Về sau em sẽ không bao giờ như vậy nữa, vừa rồi là em cảm thấy những tia sét này đánh xuống mặt đất quá đáng tiếc, em cảm giác mình cũng muốn bị đánh một cái, giống như hút độc vậy, tự mình không thể nào không chế được, em không cố ý.

Tề Minh bỗng nhiên dừng bước chân, cau mày hỏi:

- Vậy nếu sau này lại gặp phải tia sét, có phải em cũng sẽ không khống chế được bản thân hay không? Lôi điện vẫn sẽ đuổi theo em sao?

Bình Luận (0)
Comment