Vấn đề này phải hỏi Sở Duyệt, đời trước phương thức thức tỉnh dị năng của cô cũng giống như bọn họ, bị tang thi cào sau đó phát sốt hôn mê, tỉnh lại liền có được dị năng hệ lôi, sau đó mỗi lần gặp phải đánh trời mưa sấm sét, lôi điện cũng không dí theo cô a.
Nhưng phương thức thức tỉnh dị năng của cô ở kiếp này không giống đời trước, về sau có thể bị lôi điện đuổi theo hay không, thật khó nói.
Không đợi Sở Duyệt nghĩ xong, Tề Minh đã nói trước:
- Tuy lần này em không có vấn đề gì, nhưng về sau nếu có sét đánh, em vẫn nên tận lực trốn đi, dù sao chúng ta cũng chỉ là người trần mắt thịt, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, không cần đi đánh cuộc với sức mạnh của thiên nhiên.
Sở Duyệt liên tục gật đầu, ngẫm lại cũng đúng, những tia sét này đều không bị thứ gì khống chế, vạn nhất không cẩn thận một cái, giao cả mạng nhỏ của mình ra ngoài thì không có lời.
Mấy người trở lại xe, An Kiệt còn chưa khôi phục lại, Tề Minh cũng cảm giác cả người chết lặng, cho nên người lái xe liền biến thành Sở Duyệt, vừa mới được ăn điện no nê.
Thảo nguyên lại khôi phục yên lặng như trước, không trung xanh thẳm, đám mây đen vừa rồi đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, như thể cơn lốc xoáy mang khí thế hủy thiên diệt địa kia chưa từng xuất hiện vậy.
Xe việt dã chạy băng băng trên quốc lộ rộng lớn bằng phẳng, Tề Minh cuối cùng cũng khôi phục lại, ngồi dậy hoạt động nửa người trên một chút, thế nhưng có loại cảm giác thần thanh khí sảng.
Chẳng lẽ bị điện giật một chút còn có chỗ tốt này a?
- Hắc! Em nói a, đợi cái cảm giác tê dại này qua đi, thân thể còn thấy thoải mái đến lạ. Mấy ngày nay, mỗi ngày anh đều bám ở trên xe, xương cốt cả người đều giống như bị rỉ sắt, nhưng không dễ chịu chút nào. Mà bị điện như vậy một chút, giống như là được đi tắm rửa một lần vậy, cả người đều nhẹ nhàng.
Tề Minh quay đầu nhìn thoáng qua An Kiệt, thấy hắn cũng ngồi dậy, vội hưng phấn hỏi:
- Thế nào? Người anh em có cảm giác gì?
An Kiệt hoạt động gân cốt một chút, cũng cảm thấy rất thần kỳ, cảm giác này giống như dùng súng xoa bóp vậy, cả người sảng khoái.
- Khá tốt.
An Kiệt cười trả lời, mọi người đều không có việc gì, rất tốt.
Sở Duyệt vừa nghe, tức khắc run đi lên, vui vẻ nói:
- Còn có hiệu quả này a? Vậy về sau nếu mọi người mệt, em sẽ lập tức dùng điện cho mọi người, yên tâm, miễn phí phục vụ!
- Đừng! Ngàn vạn đừng làm! Rất cảm ơn em a! Lúc này thì thoải mái rồi, nhưng lúc nãy thiếu chút nữa đã chết ngất đi! Này nếu em không khống chế được một chút, hai chúng ta còn có thể sống sao?
Tề Minh vội vàng xua tay cự tuyệt, hắn cũng không dám nhận phục vụ này, phần thoải mái này, là lấy mạng để đánh đổi, ai dám tới lần nữa a?
Sở Duyệt cười tủm tỉm xin lỗi, bất quá cô cảm thấy An Kiệt cùng Tề Minh thần thanh khí sảng không phải đến từ việc bị điện giật, nhớ tới đoạn khi thân thể thiếu chút nữa bạo nổ, liền có một đoàn ánh sáng màu trắng nhu hòa xuất hiện, cô ẩn ẩn cảm thấy mình có khả năng đã xem nhẹ chuyện quan trọng gì rồi.
Nhưng nghĩ lại, lại không nghĩ ra manh mối gì, Sở Duyệt chỉ có thể để nó qua một bên trước.