Chiều ngày hôm sau, mấy người Sở Duyệt đi dọc theo tỉnh lộ, tới một nơi được gọi là thôn tiểu thạch diêu, theo kế hoạch ban đầu, đáng lẽ ngày hôm qua bọn họ đã phải vượt sông Trác.
Nhất định phải đi qua sông Trác, cây cầu ở thôn tiểu thạch này là cây cầu gần nhất, nếu không đi qua nơi này, sẽ phải đi thêm một quãng đường dài để tìm một cây cầu khác, quãng đường vòng đó quá xa.
Nhưng nguyên nhân chính là vì này cây cầu này là cây cầu thuận tiện nhất, nối liền hai bờ sông, rất nhiều người muốn đi đến căn cứ người sống sót ở phía bên kia, thì đều phải đi qua cây cầu này.
Từ sáng sớm, đã bắt đầu nhìn thấy những chiếc xe bỏ đi trên đường, tang thi du đãng càng ngày càng nhiều, điều này chứng minh bọn họ đã di chuyển từ đồng cỏ hoang vắng đến thành thị đông đúc.
Buổi chiều, ở trên đường có thể nhìn thấy những người sống sót đi đến căn cứ, con đường giống như đã được dọn sạch qua, một đường thông suốt, từ rất xa đã có thể nhìn thấy được cây cầu mà bọn họ phải đi qua.
Mặt sông Trác rộng lớn, tráng lệ, giống như một một cự long màu vàng uốn lượn đầy khí thế. Một cây cầu lớn nối liền hai bờ sông, chiều dài cầu gần 2.000 mét, giống như một chiếc thắt lưng màu xám bạc thắt vào dòng sông.
Chờ mấy người Sở Duyệt đi đến gần cầu, lại nhìn trên cầu có rất nhiều xe, không thể di chuyển, thậm chí còn bị tắc ở đầu cầu.
- Đường phía trước bị chặn, không qua được!
Tề Minh chui ra từ cửa sổ trần xe, nhìn ra xa, hóa ra trên cầu cũng có rất nhiều xe từ bên kia muôn đi qua, xe hai bên đều không đi theo làn đường nên khi lên cầu không thể nhường đường nhau, lượng xe phía sau không ngừng tăng lên, lui cũng không được tiếng cũng không xong, liền bị chặn ở trên cầu.
- Không được, tắc quá dài, không thể di chuyển, chúng ta phải đổi đường.
An Kiệt ngồi ở ghế phụ, luôn quan sát đến phía sau từ kính chiếu hậu, lúc này cau mày nói:
- Phía sau cũng bị chặn rồi, không lui được.
Sở Duyệt xuyên nhìn qua kính chiếu hậu, liền thấy quả nhiên trong chốc lát, phía sau cũng chặn, càng đáng sợ chính là, còn không ngừng có xe từ phía sau đi tới, chặn chặt xe phía trước.
Bây giờ thực sự là tiến thoái lưỡng nan.
- Nhiều người đổ ở chỗ này như vậy, cũng không sợ hấp dẫn tang thi tới đây sao?
Tề Minh nhìn từ trên nóc xe sang, thật sự không hiểu nổi những người này làm sao dám giằng co với nhau trên cầu vào lúc này.
Nhiều người như vậy, nhiều xe như vậy, không bao lâu, chắc chắn có thể hấp dẫn đại quân tang thi tới đây, đến lúc đó sẽ không ai có thể rời đi.
Trong tình huống này, nhất định phải có người ra tay ngăn cản không cho xe phía sau tiếp tục lao lên, xe bên này tránh ra để bên kia vượt lên trước, nếu không tất cả sẽ bị chặn lại ở đây.
Nhưng trong lúc này, ai sẽ đi làm chuyện này a? Ai lại nghe chỉ huy a?
- Người anh em, cái này mà cậu cũng không biết a, con đường này của chúng ta có quân đội hộ tống, còn sợ tang thi cái gì a?
Trong một chiếc xe khác, một người đàn ông bước xuống xe, nhìn Tề Minh, vẻ mặt khoe khoang nói.
- Quân đội hộ tống? Có chuyện tốt này, vậy quân đội đâu? Sao tôi không nhìn thấy đâu?
Tề Minh nghe nói có quân đội, tâm tình khẩn trương cũng thả lỏng chút, bất quá hắn ngó trái ngó phải, cũng không nhìn thấy bóng dáng quân đội.
- Tôi cũng không biết, dù sao chúng tôi đều nhận được tin tức quân đội thông báo đi căn cứ, con đường này ngày hôm qua đã dọn dẹp sạch sẽ.
Người nọ lắc đầu, lại định trở về trong xe.
Tề Minh lùi về trong xe, nói với Sở Duyệt cùng An Kiệt:
- Nghe thấy không? Con đường này có quân đội hộ tống, vận khí của chúng ta không tồi.
Sở Duyệt khẽ cau mày, cô không lạc quan như vậy.
Sau tai nạn này, quốc gia khẩn trương khởi động lại quản lý, phía căn cứ chính phủ đã xuất động đại bộ phận binh lực đi cứu hộ người sống sót. Nhưng bọn họ không thể rửa sạch toàn bộ thành thị, chỉ có thể dùng hết toàn lực dọn sạch tuyến đường chính, mở rộng khu vực từng chút một để người dân có cơ hội trốn thoát.
Nhưng đồng thời, nhóm người này cũng chịu thương vong nhiều nhất trong kỳ đầu mạt thế.
Những con đường được khai thông này đều là những người quân nhân dùng mạng sống của họ để đổi lấy!
Mà rõ ràng, những người này lại không trân trọng nó.
Sở Duyệt nghĩ bảo sao những người này lại dám trì hoãn ở trên đường lâu như vậy, hóa ra là vì ở đây có quân nhân dọn sạch chướng ngại cho bọn họ, vậy nên bọn họ mới không sợ hãi dừng ở trên cầu như vậy.
Sở Duyệt nhìn nhìn phía sau càng ngày càng nhiều xe, nếu tiếp tục chặn xe như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện!
Buông tay lái, Sở Duyệt bảo đón Tề Minh cùng An Kiệt thu thập đồ vật:
- Lão tề, Kiệt ca, thu thập đồ vật một chút, đeo lên lưng, chúng ta đi bộ qua.