Bọn họ ném xe ở chỗ này rồi đi bộ qua, còn tốt hơn là ngừng ở đây, dù sao nơi nào cũng có xe, tùy tiện lấy một chiếc là được, liền tính trên đường không có, trong không gian của cô còn có mấy chiếc dự phòng a.
Trước kia cô còn ngại đổ xăng, không chịu đổi xe, nhưng từ khi được tiếp thêm vài thùng dầu ở trạm xăng trên thảo nguyên, cô lại có chút kiêu ngạo, chút dầu này chỉ là tạt nước, cô cũng không thấy đau lòng chút nào.
An Kiệt cùng Tề Minh nhìn nhìn trước sau, những chiếc xe đỗ chật như nêm cối, xe ở giữa không ra được, xe phía sau không ngừng lao tới, nếu là không ai tránh ra, chỉ sợ sang năm cũng không thông được.
Nói có quân đội hộ tống, nhưng bọn họ tìm khắp nơi cũng không thấy, thay vì đặt hi vọng vào người khác, còn không bằng tự mình nghĩ cách.
Ba người thu thập xong rồi liền xuống xe, mới vừa đi được hai bước, Sở Duyệt đã bị một người đàn ông từ xe bên cạnh xuống, chặn lại..
- Các người làm gì vậy? Các người có chút đạo đức công cộng nào không? Các người để xe ở đây, vậy xe phía sau làm sao bây giờ? Không phải là bị các người làm cho mắc kẹt ở chỗ này sao?
Sở Duyệt nhìn người đàn ông đang chặn đường cô từ trên xuống dưới, đánh giá một lượt, thoạt nhìn khoảng 40 tuổi, quả đầu Địa Trung Hải, mạt thế nhiều ngày như vậy, còn tận lực duy trì vẻ bề ngoài chỉnh tề.
Là người rất coi trọng bản thân.
- Đại ca, nếu anh có đạo đức công cộng như vậy, không bằng đi chỉ huy giao thông một chút? Anh nói xem, trước sau đều có nhiều xe như vậy, nếu không có người chỉ huy thì sẽ bị chặn đến ngày tháng năm nào! Anh xem, sao anh không đi ra phía sau quát một tiếng?
Sở Duyệt chỉ vào chiếc xe đang tiếp tục chạy từ phía sau tới, nói với tên Địa Trung Hải.
- Tôi không phải cảnh sát giao thông, tôi biết chỉ huy giao thông như thế nào? Là do loại người không thành thành thật thật xếp hàng như các người, mới dẫn đến tắc lợi hại như vậy! Tôi nói cho các người biết, hôm nay có tôi ở đây, các người đừng hòng làm ra loại chuyện hại người này!
Tên đầu Địa Trung Hải ngăn ở trước mặt Sở Duyệt không nhúc nhích, trong mấy xe trước sau lại có mấy cái đầu ló ra, lặp lại lời của của địa trung hải, nói:
- Đúng, sao có thể ích kỷ như vậy, các người lo lắng người khác cũng lo lắng, mọi người chờ một chút đi.
- Mày ốm có bệnh đi? Không cần xe mà đi bộ, vậy phải đi đến khi nào?
……
Tề Minh đi phía sau Sở Duyệt, một tay kéo cô ra phía sau mình, sau đó liền nói với Địa Trung Hải:
- Tôi nói đại ca này, anh ở chỗ này to mồm làm gì vậy? Thích quản chuyện người khác như vậy, sao không tiến lên trên cầu nói đi a? Kẹt xe cũng đổ cho chúng tôi? Xe của chúng tôi có thể chặn ai ở đây? Anh nhìn xem, đoàn xe càng ngày càng dài, ai đi được? Không phải tôi hù dọa anh, nhiều người, tang thi cũng sẽ kéo đến, mọi người đều phải xuống xe chạy. Chuyện của mình còn lo chưa xong, làm gì còn rảnh rỗi đi quản người khác.
Địa Trung Hải bị Tề Minh nói đến không thốt nên lời, Tề Minh một phen đẩy hắn qua một bên, lôi kéo Sở Duyệt đi về phía trước.
Địa Trung Hải bị Tề Minh đẩy, tức khắc cảm giác được khí lực của người này mạnh kinh người, lập tức ngậm miệng không dám nói nữa.
Một người đàn ông khác trong xe, thò đầu ra gọi hắn ta:
- Ngưu ca, chúng ta làm gì bây giờ? Bọn họ nói cũng có lý, xem ra nơi này không qua được, chúng ta cũng đi thử xem?
- Đi cái gì mà đi? Bỏ xe thì mày đi đến căn cứ như thế nào? Mày có đầu óc chút đi.
Tên đầu Địa Trung Hải vừa mới trút giận lên đồng bọn, quay đầu liền thấy cửa xe của Sở Duyệt vẫn mở, chìa khóa vẫn cắm trong ổ khóa.
Hắn quay đầu lại nhìn nhìn mấy người đã đi xa, khóe miệng lộ ra nụ cười châm biếm, vừa nhấc chân lên xe của Sở Duyệt, vừa nói:
- Bọn họ không có đạo đức, nhưng chúng ta cũng không thể để chiếc xe chặn ở đây, cứ cho là chúng ta xui xẻo, để tôi tới lái cho bọn họ.
Chiếc xe này nhìn khá hơn chiếc xe của bọn hắn nhiều, nếu bọn họ ném nó ở chỗ này, vậy để hắn ta làm chuyện tốt đi, nhặt nó mang đi.
Ba người Sở Duyệt một đường đi lên cầu, đi đến chỗ kẹt xe, nhìn thấy người hai bên đều đang mặt đỏ tía tai, nói đối phương để mình đi trước.
Tề Minh nhìn nhìn, thật ra mấy chiếc xe đi ngược hướng này vẫn có thể nhường đường một chút, nhưng không ai chịu nhường đường trước, dẫn tới bọn họ phải mắc kẹt ở đây.
Sở Duyệt đã đi về phía trước một đoạn rồi, phát hiện Tề Minh không theo kịp, quay đầu nhìn lại, thấy hắn đang nói chuyện với những người ngồi trong xe đó, bảo họ nhường đường trước.
Sở Duyệt mím môi, đời này Tề Minh chưa từng bị mạt thế đánh đòn quá hiểm, loại chuyện thuyết phục này, hắn vẫn có thể làm sao?
Bên kia, mấy người đó hiển nhiên không thèm để ý tới Tề Minh, thậm chí người hai bên người đột nhiên thống nhất mặt trận, bắt đầu đánh về phía hắn.
Sở Duyệt cùng An Kiệt vội vàng đi trở lại kéo Tề Minh, muốn rời đi.
“Bíp —— bíp ——”
Đột nhiên, một trận còi xe chói tai không hề báo trước, vang lên.
Mọi người đều nhìn về phía có tiếng còi inh ỏi, vào thời điểm như thế này, tên không có đầu óc nào dám bấm còi?
Sở Duyệt nhìn thấy rõ ràng hơn tất cả mọi người, có một người lái xe trong đoàn xe ở dưới cầu, vội vàng nóng nảy như sắp hỏng mất, vừa khóc vừa chửi lớn, vừa vỗ vô lăng bảo chiếc xe phía trước chạy nhanh hơn.
Người ở xe bên cạnh xuống xe, kéo hắn ta ra khỏi xe, cả hai vật lộn với nhau, rồi bị người trên xe kéo ra.
Khúc nhạc đệm này thoạt nhìn coi như đã kết thúc, nhưng Sở Duyệt lại càng ngày càng nhăn chặt lông mày, ở nơi xa hơn, có rất nhiều tang thi đang hướng về phía bên này rồi, nơi này rất nhanh sẽ bị tang thi bao vây.
- Tang thi tới đây, nếu các người không muốn bị tang thi vây quanh ở nơi này, lập tức lái xe nhường đường, nói không chừng còn có thể chạy trốn, nếu như còn chần chờ, muốn chạy trốn cũng không thoát được!
Sở Duyệt để lại những lời này xong, liền túm Tề Minh lôi đi, lúc này còn ở đây làm cái gì mà nghĩa khí chi tranh, quả thực không biết sống chết!
- Cô nói tang thi đến là đến sao, ở đâu? Sao tôi không thấy được, bản thân ngay cả xe cũng không có còn rảnh rỗi quản cái gì, có tinh lực kia thì cầm theo đi đường đi!
Một người đàn ông đứng phía trước la hét,, Sở Duyệt cũng không thèm quay đầu, vừa đi hô với đám người phía sau:
- Tang thi đàn sắp tới rồi, dọn dẹp một chút đồ vật rồi chạy đi.
Nhưng người trong xe không muốn nghe, có người thậm chí còn kéo cửa sổ xe lên.
Tề Minh bị những người chặn trên cầu chọc tức, rõ ràng mỗi người bọn họ nhường một chút là có thể giải quyết sự tình, vì sao bọn họ lại không chịu làm, tranh giành nhất thời thật sự còn quan trọng mạng sống sao?
Mắt thấy không ai coi trọng lời nhắc nhở của Sở Duyệt, Tề Minh cũng lạnh tâm, kéo Sở Duyệt, rồi lắc lắc đầu, nói:
- Đừng hô nữa, lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú! Người ta nói nghe lời khuyên là đủ ăn, những người này giống người nghe lời khuyên? Đừng lãng phí sức.
Sở Duyệt gật gật đầu, cũng lười hô, bước chân đi về phía trước nhanh hơn, tang thi cũng kéo đến từ phương hướng này, bọn họ phải ra ngoài trước khi đại quân tang thi kéo đến.
An Kiệt nhìn thoáng qua Tề Minh, không nói chuyện, chỉ vỗ vỗ bờ vai hắn.
Vừa bước xuống cầu, trên đường đã truyền đến tiếng la hét, Sở Duyệt híp mắt nhìn về phía trước, một làn sóng tang thi đã kéo đến gần quốc lộ.
Cũng may không nhiều lắm, hiện tại còn thời gian chạy qua.
Chỉ là người trên đoàn xe nhìn thấy tang thi, đều sợ tới mức vội vàng xuống xe, chạy lên trên cầu, chạy về phía mấy người Sở Duyệt, khiến cho khoảng cách giữa các xe vốn đã hẹp trong nháy mắt trở nên tắc nghẽn.
- Không phải nói quân đội đã quét sạch con đường này rồi sao? Tại sao vẫn còn tang thi? Đây không phải là hố chúng ta sao?
Một số người vừa chạy vừa oán giận nói.
- Đám quân nhân đó có ích lợi gì? Ngay cả dọn dẹp đường cũng không dẹp sạch sẽ, về sau không bao giờ tin bọn họ!
……
Sở Duyệt nghiến răng nghiến lợi, những người này quả thực là không có một tia trân trọng hay cảm kích con đường mà những người quân nhân dọn dẹp bằng mạng sống của họ, thậm chí còn coi công sức, trả giá của họ trở thành đương nhiên, đổ lỗi cho những vấn đề mình tạo ra lên trên người quân nhân!
Bên kia, phía cuối dòng xe truyền đến tiếng kêu thảm thiết, quá nhiều người, trên đường chỉ toàn là xe, con người chỉ có thể len vào khe hở dòng xe mà đi về phía trước, có người bị kẹt lại ở phía sau, vừa lúc tiện nghi để tang thi khai tiệc.
Càng ngày càng có nhiều người bắt đầu bỏ xe chạy về phía trước, đám người càng ngày càng đông, có người không ngừng chửi bậy, nhưng họ đành bất lực bị mắc kẹt trong dòng xe cộ..
Phương hướng của ba người Sở Duyệt không giống đám người, nhưng lúc này lại bị đám người kia đẩy lui về phía sau, căn bản không thể tiến lên phía trước thêm một bước.