Một người đàn ông có bộ dáng trung đội trưởng nghĩ nghĩ gì đó, liền phái một binh lính nhỏ đi đến sườn núi xem xét.
Xe trên cầu xe bắt đầu di chuyển, xe bên này chậm rãi tiến về phía trước.
Đúng lúc này, kiều bên kia cầu lại bắt đầu loạn cả lên, không ít người thét chói tai kêu cứu, người đội trưởng kia lấy kính viễn vọng ra nhìn nhìn, nói:
- Bên kia cũng có tang thi tới, tổ một tổ hai cùng tôi đi qua đó, tổ ba ở lại thủ, đi!
Người đội trưởng nói xong, mang theo người chạy nhanh qua phía đối diện, người của tiểu đội 3 còn chưa nói xong câu “Đã rõ”.
Những chiếc xe trên cầu nhìn thấy tang thi từ phía đối diện lao tới thì không dám lái xe sang phía đối diện, những chiếc xe bên kia cũng muốn nhanh chóng xuống cầu nên bất chấp lao về phía trước, mặt cầu nháy mắt lại bị tắc chặt.
Họa vô đơn chí, người binh lính nhỏ đi tới chỗ sườn núi kiểm tra, chạy vội trở về, vừa chạy vừa hét lớn:
- Đội trưởng, có tang thi, rất nhiều tang thi!
Cùng với đó, đám tang thi phía bia kia sườn núi, bước chân cứng ngắc đi về phía món ngon trong mắt bọn chúng.
Mấy người quân nhân trong tiểu đội ba thấy tang thi đi từ sau sườn núi tới, cũng vội vàng lấy súng ra chuẩn bị bắn xạ kích.
Người trên cầu vừa thấy, trước sau đều là tang thi, tức khắc không biết nên làm thế nào mới tốt.
Có người từ trong xe chui ra, trốn phía sau những người quân nhân, người phía sau nhìn thấy, cũng vội vàng chạy theo quân đội..
Rất nhanh, phía sau mấy người quân nhân đã tụ tập một đống người, tang thi đàn bị một khối mỹ vị to như vậy hấp dẫn, đều đồng loạt chạy tới đây.
Sở Duyệt từ nãy đến giờ luôn muốn nhanh chóng rời đi, nhưng nhiều tang thi như vậy, mấy người quân nhân này sao có thể đánh thắng được, huống chi sau lưng bọn họ còn bị một đám người không dám nhìn tang thi trói buộc.
Cô muốn đi nhưng đôi chân không thể di chuyển, những quân nhân này đều là bằng xương bằng thịt, bọn họ thậm chí không có dị năng, nhưng họ đứng phía trước đám người, đối mặt với tang thi đàn đang vọt tới, cho dù chỉ có vài người, cũng không lui lại một bước.
Mấy người quân nhân sắc mặt căng thẳng, đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm tang thi đàn, chỉ bắn tỉa vào những con tang thi đến gần để ngăn cản chúng nó tới gần.
Tang thi quá nhiều, bọn họ chỉ có sáu người, hiện tại chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian, chờ dòng xe trên cầu được khơi thông, chờ đội trưởng bọn họ tiêu diệt hết tang thi ở bên kia rồi tới chi viện cho bọn họ.
Tang thi càng ngày càng gần, Sở Duyệt với tay vào ba lô, nhờ ba lô che giấu lấy súng tự động thu được trước đó từ trong không gian ra, đưa cho An Kiệt cùng Tề Minh, bất đắc dĩ nói:
- Nhìn dáng vẻ này có lẽ không đi được, chỉ có thể cùng bọn họ giết tang thi!
Tề Minh hơi hơi mỉm cười, nói:
- Anh còn chưa được dùng qua vật này đâu, vừa lúc luyện luyện tập.
An Kiệt tiếp nhận súng, không nói hai lời “Răng rắc” kéo mở chốt, nhằm về phía tang thi bắt đầu xạ kích, một súng một con, thậm chí có khi một súng hai con, quả thực chính là tay súng thiện xạ.
Bên kia, mấy người quân nhân nhìn thấy, cho dù còn bận trăm thứ vẫn có thể bớt thời giờ cho hắn một cái tán thưởng, thương pháp này trong đội bọn họ có thể xưng thần.
Sở Duyệt cũng nổ súng, bất quá cô không giống những người bắn tỉa khác, mà là cầm súng “bằng bằng” quét ngang vào tang thi đàn lung tung một trận, bất quá kỹ thuật bắn súng của cô chỉ là gian lận, một viên đạn được cô khống chế có thể giết được vài tang thi.
Một trận bắn phá qua đi, tang thi đổ rầm một tảng lớn, áp lực trước mặt nháy mắt giảm xuống rất nhiều.
- Nắm thảo! Còn có thể làm như vậy? Này không phải thần, mà là ma quỷ đi!
Mấy người quân nhân được nghỉ ngơi một lát, nhịn không được bắt đầu tò mò về mấy người này, cũng không biết bọn họ lấy súng từ nơi nào, nhìn dáng vẻ có chút giống kiểu Mỹ, bất quá những cái đó đều không quan trọng, kỹ thuật bắn súng của mấy người này quả thực một người trâu bò hơn một người.
Nếu có thể nghĩ cách lôi kéo vào đội thì tốt rồi!
Thậm chí có người trực tiếp quay đầu nhìn Tề Minh, ánh mắt sáng ngời, tự hỏi áp trục cuối cùng này sẽ như thế nào?