Sở Duyệt cảm thấy lúc này cô nên thả đám tang thi kia ra, cắn chết mấy này, bọn họ chắc chắn chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ !
Trong đám người bỗng nhiên phát ra một trận la hét, là tường đất mà Tề Minh dựng lên ở nơi đó bị tang thi không ngừng xô đẩy, đã bắt đầu xuất hiện khe nứt.
Vốn bức tường làm bằng đất này không quá chắc chắn, tang thi tập trung sau bức tường càng ngày càng nhiều, thậm chí có con đã bị ép thành bánh mì thịt, áp lực quá lớn, bức tường cũng sẽ không chống đỡ được.
Theo một tiếng “Oành”, bức tường dựng lên sau đã sụp đổ trước, một đống tang thi lăn lộn chạy tới.
Sở Duyệt, An Kiệt cùng mấy người quân nhân vội vàng tập trung hỏa lực, giải quyết làn sóng tang thi xông tới đầu tiên.
Tề Minh đứng lên, muốn phát động dị năng sửa lại bức tường đổ, lại bị Sở Duyệt đè lại một phen.
Cho dù hắn lại dựng thêm một bức tường, rất nhanh cũng sẽ bị tang thi ép đổ, không dùng được vài lần, mà dị năng của hắn sẽ tiêu hao quá độ, đến lúc đó ngay cả đi đường đều phải có người đỡ. Nếu vạn nhất tang thi lại phá tan tường, vọt tới, hắn thậm chí còn không thể chạy được.
Bọn họ muốn giúp đỡ những người quân nhân này, nhưng những người quân nhân này lại cố gắng hết sức để bảo vệ đám bạch nhãn lang kia, bọn họ vẫn cảm thấy không đáng.
Tề Minh hiểu ý của Sở Duyệt, không dựng tường đất tiếp, mà huy động dị năng làm một loạt gai đất bay về phía tang thi.
- A —— bên này cũng có tang thi!
Trong đám người phía sau bỗng nhiên truyền đến kinh hô!
Sở Duyệt quay đầu nhìn lại, không nhịn được mà lắp bắp kinh hãi, không biết từ khi nào, trong cánh rừng phía sau xuất hiện một đám tang thi, đám người vốn dĩ đang trốn phía sau quân đội bắt đầu liều mạng xông về phía quân nhân.
- Nổ súng a! Bắn chết chúng nó a! Đám quân nhân thôi kia còn thất thần làm gì a?
- Con mẹ nó, đừng chỉ đánh bên kia! Bên này cũng có! Tên siêu nhân kia, mau xây bức tường bên này a.
- Sao lại có nhiều tang thi như vậy? Tôi muốn khiếu nại các người! Tôi muốn khiếu nại các người!
……
Trong đám người vang lên một mảnh tiếng khóc tiếng la, bọn họ không ngừng xông về phía quân đội, đông đến mức làm quân nhân không thể nhắm bắn chuẩn, còn không ngừng đẩy mấy người quân nhân về phía tang thi đàn bên kia.
- Không cần đẩy! Đừng hoảng! Làm như vậy, chúng tôi không thể nổ súng!
Đội trưởng Hoàng lớn tiếng hô, nếu những người này tiếp tục chèn như vậy, họ sẽ bị ép vào miệng tang thi mất!
Nhưng đám người này bị dọa thành một đoàn, căn bản không nghe lời hắn, chỉ lo tiếp tục chèn về bên này.
Đúng lúc này, mặt tường mà Tề Minh dựng đầu tiên kia cũng không chống đỡ được nứt toạc, nháy mắt một đám tang thi dũng mãnh nhào tới đây.
Một người quân nhân nhỏ vừa xả hết đạn xong, đang đổi băng đạn nháy mắt cảm thấy không ổn, bị người phía sau xô đẩy lập tức ngã văng ra ngoài, đẩy vào một đám tang thi bên cạnh.
An Kiệt nổ súng bắn nổ đầu hai con tang thi đang tấn công về phía người quân nhân nhỏ, Đội trưởng Hoàng cũng nổ súng quét sạch tang thi giúp xung quanh hắn, rồi rít lên:
- La Gia Minh, mau quay lại!
Người quân nhân nhỏ kia phản ứng cũng rất nhanh, dùng báng súng nện vài phát, quét sạch tang thi vây quanh, vừa đánh vừa lui về vị trí ban đầu.
Đội trưởng Hoàng quay đầu lại nhìn đám người đang không ngừng xông về phía bên này, tức giận mà la lớn:
- Đừng chen, có nghe hay không, đừng chen.
Đám người bên này cũng kêu theo:
- Đừng chen, đừng chen, ở đây còn nhiều tang thi hơn, nếu chen nữa sẽ ngã ra đường!
Nhưng người bên kia căn bản không nghe thấy, vẫn cứ chen tới bên này.
“Bằng!”
Người đàn ông mắng hung nhất kia ngã xuống đôi mắt trừng lớn, giữa trán đột nhiên có nhiều thêm một cái lỗ máu, máu chảy đầm đìa.
- A —— giết người rồi!
Trong đám người chợt tuôn ra một mảnh tiếng la, sau đó lại đột nhiên ngậm chặt miệng, sợ tới mức đứng ngốc tại chỗ, không dám xông về phía quân đội nữa.
Mấy người Sở Duyệt ở bên ngoài đám người, lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, họng súng tối om không hướng tới chỗ tang thi, mà là nhằm về phía bọn họ.
Giọng cô không lớn nhưng trong một mảnh ồn ào náo động, lại truyền lỗ tai mỗi người một cách rõ ràng:
- Ai dám chen tiếp, kết cục sẽ giống như hắn!