- Cô làm sao dám giết người! Quân nhân không phải là bảo vệ nhân dân sao? Cô cư nhiên dám chĩa súng vào chúng tôi?
Một người đàn ông hai mắt đỏ bừng, trừng mắt với Sở Duyệt đầy căm phẫn quát, người nằm trên mặt đất kia, là em trai của hắn ta.
- Con mắt nào của các người nhìn ra tôi là quân nhân? Lại nói quân nhân là bảo vệ người, các người là con người sao? Các người chỉ là bạch nhãn lang không bằng súc sinh! Đều là người bình thường có tay có chân, tùy tiện nhặt tảng đá cũng có thể giết được tang thi, vì sao chỉ biết tránh sau lưng quân nhân rồi kêu cha gọi mẹ!
- Quân đội các người, cô ta giết người mà các người không quản sao?
Người đàn ông quay đầu nhìn mấy người quân nhân, quát to.
Mấy người quân nhân thậm chí còn không thèm nhìn về bên này lấy một cái, tiếp tục nghiêm túc giết tang thi đang chen nhau ở phía trước.
Sở Duyệt cười lạnh nhìn lướt qua người đàn ông kia, nhìn mười mấy con tang thi sắp đi đến đám động, nói tiếp với đám người:
- Chúng tôi sẽ không quản tang thi ở đó nữa, bên đó giao cho các người, muốn sống thì giết chúng nó đi! Lặp lại lần nữa, nếu các người dám xông về phía bên này, giết chết bất luận tội!
Sở Duyệt nói xong, quay đầu đối phó tang thi bên này, bên này tang thi giống như đánh mãi không chết, đánh xong một đợt, chúng lại nhảy tới như tre già măng mọc, chỉ trong một lát, bọn chúng lại hình thành vòng vây lớn lần nữa.
Mấy người quân nhân nhìn nhau, đều yên lặng đồng ý với cách làm của Sở Duyệt.
Bọn họ làm quân nhân, không thể dùng súng nhắm vào người sống sót, nhưng việc những người này làm, đã khiến bọn họ thất vọng, ớn lạnh, Sở Duyệt đã làm chuyện mà bọn họ muốn làm nhưng lại không thể làm.
Đám người phía sau không dám tiếp tục chen lên chỗ mấy người quân nhân nữa, cô gái điên kia thật sự sẽ giết người, những quân nhân đó cư nhiên cũng mặc kệ!
Mạt thế nhiều ngày như vậy, có rất nhiều người đã từng giết tang thi, bằng không sẽ không sống được đến nơi này.
Chỉ là đã có quân nhân đứng ở phía trước che chở, những người tự nhiên sẽ không muốn bản thân một mình đi đối mặt với tang thi, yên tâm thoải mái trốn phía sau quân nhân.
Giờ phút này, mắt thấy những người quân nhân kia đều đã mặc kệ bên này, so với bên kia tang thi nhiều đến mức khiến bọn họ sởn gai ốc, thì bên này quả thực tốt hơn rất nhiều.
Lúc bọn họ xuống xe chạy đi, đều cầm theo đồ cần thiết đeo trên lưng, mỗi người đều có vũ khí phòng thân, lúc này cũng vội vàng đem ra.
Chỉ là khi đối mặt với đám tang thi càng ngày càng gần, không có ai muốn xông ra làm người thứ nhất, người này đùn đẩy người kia đi lên.
Một người phụ nữ từ trong đám đông bỗng nhiên lao ra, cầm dao phay trong tay, nhắm ngay vào cổ con tang tang thi trước mặt rồi chém xuống.
Có người mở đầu, người phía sau cũng bắt đầu vội vàng giơ vũ khí trong tay lên đối phó với đám tang thi nhào tới.
Mười mấy con tang thi, có bốn năm chục người, rất nhanh đã xử lý xong đám tang thi này.
Lo lắng phía sau đã không còn, mấy người quân nhân phía trước cũng nhẹ nhàng thở ra, chuyên tâm đối phó đám tang thi trước mặt.
Sở Duyệt nhìn nhìn đám người trên cầu vẫn trốn trong xe không chịu đi, khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn.
Bọn họ không đi, quân đội sẽ không rút lui, đạn sớm muộn gì sẽ hết, nhưng tang thi lại càng ngày càng nhiều, cứ tiếp tục như vậy sẽ là đường chết!
Là lúc nên tạo cho bọn họ chút áp lực.
- Lão Tề, dựng một bức tường cho đó cho em, chặn tang thi lên cầu.
Sở Duyệt chỉ vào phía đuôi dòng xe dưới đường quốc lộ rồi nói.
Tề Minh lập tức hiểu rõ ý của Sở Duyệt, đôi tay dùng sức đẩy, phía đuôi dòng xe liền xuất hiện một bức tường nghiêng nghiêng đứng đó.
Một vài tang thi bị tường lấp kín không đi qua được, chúng men theo chân tường đi tới dòng xe trên cầu.
Sở Duyệt cùng An Kiệt coi như không nhìn thấy, mặc kệ chúng nó đi qua như vậy.
Tổng không phải có áp lực mới có động lực sao, nhìn nhóm người phía sau này xem, lúc hành động không phải cũng rất lợi hại sao?
Đám tang thi được tha còn định đi tới chỗ có tiếng súng, nhưng khoảng cách giữa các xe quá nhỏ, phía không ngừng có tang thi chen tới, chúng nó cũng bị chắn ở dòng xe cộ, có con đã bắt đầu lắc lư đi loạn trong dòng xe cộ.
- A —— có tang thi! Tang thi chạy lên cầu rồi!
Trên cầu, tiếng thét chói tai phát ra từ trong một chiếc xe, tang thi trên cầu nghe được thanh âm, trực tiếp quay đầu đi qua đó.
Người bên này nhìn thấy trên cầu cũng có tang thi, tức khắc liền rối loạn, cái này xong rồi, này đi qua cầu thế nào?
Sở Duyệt lại nổ súng quét sạch một mảng lớn, sau đó quay đầu lại nói với đám người:
- Không qua cầu được, không bằng các người quay đầu lại đi, hôm khác qua cầu, giữ được mạng rồi lại nói.
Đám người nhìn nhau, lại nhìn họng súng của Sở Duyệt như tùy ý chĩa vào bọn họ, từng người lanh lẹ trở lại xe của mình, bắt đầu lùi xe lại.
Mấy người quân nhân phối hợp dọn dẹp tang thi trên đường, từng chiếc xe nghiền nát thi thể trên mặt đất, chạy như bay về hướng đã đi đến.
Trong đám người kia, anh trai của người đàn ông bị bắn chết kia dùng ánh mắt hung ác nham hiểm liếc nhìn Sở Duyệt một cái, sau đó mới xoay người lên xe, lái xe đi theo đoàn xe.
Sở Duyệt nhìn theo chiếc xe của hắn ta, như thể cảm nhận được điều gì, cô phân ra một tia tinh thần lực, ngưng tụ thành dạng cây châm, đuổi theo xe của hắn ta.
Trong xe, đôi mắt người đàn ông đỏ bừng, trong ánh mắt đều là phẫn hận, vừa lái xe vừa hung hăng mắng:
- Con đĩ thối tha, cứ đợi đấy, sẽ có một ngày lão tử giết chết mày!
Một cây châm nhỏ mà mắt thường không nhìn thấy đã dừng ngay trước mặt hắn ta, cây châm hơi hơi run lên một chút, ngay sau đó lập tức hung hăng cắm vào hắn đầu.
Người đàn ông kia đột nhiên cảm thấy đầu đau đớn trận kịch liệt, tay lái trong tay đánh đi lung tung, không cẩn thận một cái đã vọt tới ven đường, đâm vào lan can ven đường, bị lan can chặn lại, rồi bị tang thi bên ngoài lan can phát hiện kéo ra……
Xe phía sau vừa thấy tình cảnh này, liền đẩy nhanh tốc độ rời khỏi nơi này, dòng xe dường như thông thoáng hơn rất nhiều.
Sở Duyệt thu hồi tinh thần lực, đầu có chút ong ong, đây là lần đầu cô dùng tinh thần lực giết người, cảm giác có chút ghê tởm, còn có chút khó chịu.
Này không phải đả thương địch một ngàn tự tổn hại 800 sao?
Nhưng đời trước, cô thấy lúc tên biến thái Giang Nghệ công kích mình, hình như rất nhẹ nhàng, xem ra vẫn là do cô đạo hạnh không đủ, còn phải tu luyện nhiều.
Dòng xe cộ giảm bớt, người trên cầu cũng đều lui ra ngoài lối đi bộ, mặt cầu vừa tắc nghẽn lập tức trở nên thông thoáng.
Dưới sự uy hiếp của tang thi đại lão, không có ai còn nguyện ý ở lại trên cầu, có thể chạy đều nhanh chóng khởi động xe rời đi, cũng mặc kệ hướng đi ban đầu của mình là gì.
Xe trên cầu đều rời đi không sai biệt lắm, quân đội quay lại chỉ huy giao thông, vừa giết tang thi vừa lên cầu.
Đội trưởng Hoàng thấy xe đều đã rời đi không sai biệt lắm, liền gọi đồng đội lên xe.
Quá nhiều tang thi, đánh không xong, bọn họ không có nhiều đạn, phải nhanh chóng rút lui, chờ đại quân tang thi tan ra rồi tới dọn dẹp quốc lộ.
Mấy người quân nhân lên xe, nhìn ba người Sở Duyệt còn ở dưới, vội vàng gọi bọn họ lên xe bọc thép.
Ba người Sở Duyệt cũng không khách sáo, "đa da đa da" quét một vòng tang thi, sau đó lên xe bọc thép.
Xe bọc thép một đường xông qua tang thi, đi đến bên kia cầu đón mấy người quân nhân ở đó.
Xe đi qua cầu cô mới phát hiện, tình huống bên này còn tệ hơn bên kia.
Có vài người quân nhân bị thương, người sống sót cũng có người chết người bị thương, trên cánh tay của đội trưởng Trần đều là máu, nhưng hắn vẫn kiên trì mang theo người che chở đám người bị thương ở sau lưng, chống lại tang thi chung quanh.
Tuy bên này không có nhiều tang thi, nhưng lại có một con tang thi tốc độ rất nhanh, đạn bắn vào người nó lại xuất hiện tia lửa, phát ra âm thanh “Leng keng leng keng”.
Đây là một con tang thi biến dị hệ kim cấp bậc tương đối cao!