Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 92 - Chương 92 - Trùng Hợp Phải Không?

Chương 92 - Trùng hợp phải không?
Chương 92 - Trùng hợp phải không?

Con tang thi hệ kim này về cơ bản còn nhìn ra bộ dáng con người, ngoại trừ khuôn mặt có chút mơ hồ ra, làn da hoàn hảo không tổn hao gì, ẩn ẩn lộ ra ánh sáng kim loại, trong một mảnh tang thi hư thối bất kham, nó có vẻ rất không giống bình thường.

Đội trưởng Hoàng cho xe bọc thép lao tới, lướt qua hàng phòng thủ của quân đội, đâm thẳng vào tang thi đàn, lập tức hất văng tang thi hệ kim ra thật xa.

Tang thi hệ kim lăn mấy vòng trên mặt đất sau đó lại bò dậy, phủ phục trên mặt đất nhe răng trợn mắt hung hăng nhìn chằm chằm bên này, va chạm kịch liệt vừa rồi giống như không tạo thành chút tổn thương nào với nó.

Đội trưởng Hoàng ngừng xe phía trước những người bị thương, quân nhân nhanh chóng nhảy xuống xe, nổ súng, cứu người.

Ba người Sở Duyệt cũng nhảy xuống xe, hai tay Tề Minh vừa nâng, một bức tường đất dựng thẳng giữa xe thiết giáp và tang thi, ngăn cách nhóm người bị thương với tang thi, sau đó đi theo quân đội dìu những người lính bị thương cùng người sống sót.

Sở Duyệt cùng An Kiệt xuống xe, giơ súng lên bắn quét ngang một đợt tang thi.

Đội trưởng Trần và những người khác chưa từng gặp qua thứ như bức tường đất đột nhiên xuất hiện và loại kỹ thuật bắn súng quét qua một khu vực rộng này, tất cả họ đều cả kinh sửng sốt trong chớp mắt.

Đúng lúc này, kia con tang thi hệ kim đột nhiên lại nhào tới, mắt thấy đã vọt tới trước mặt đội trưởng Trần.

Đội trưởng Trần nhất thời thất thần, khi phản ứng lại đây đã không trốn kịp, nhìn tang thi đã bổ nhào tới trước mặt, chỉ bắn hai phát đạn vô ích..

- Đội trưởng!

- Đội trưởng!

……

Nhóm quân nhân trơ mắt nhìn tang thi hệ kim lao về phía Đội trưởng Trần, vội quay súng nhắm vào nó, nhưng lại sợ đả thương Đội trưởng Trần, nên không dám tùy tiện nổ súng.

Viên đạn bắn vào trên người tang thi hệ kim ma sát tạo ra tia lửa, lại không ngăn cản được tốc độ xông tới của nó.

Đội trưởng Trần có thể nhìn thấy răng vàng sắc nhọn trong miệng tang thi hệ kim.

“Roẹt!”

Một tia lôi điện giáng xuống mặt đất, một tia sét xuất hiện từ không trung, không nghiêng không lệch đánh lên người tang thi hệ kim sắp cắn vào Đội trưởng Trần.

Tang thi hệ kim “gào” một tiếng, nửa người bị điện nướng đến cháy xém, vừa lăn vừa bò đi ra xa.

Sở Duyệt thấy nó muốn chạy trốn, sao có thể buông tha cho nó, cô thèm muốn tinh hạch trong đầu nó đến nhỏ dãi a.

Nâng tay, lòng bàn tay dùng sức phát động dị năng hướng về phía trước, giữa hai tay Sở Duyệt dần hình thành một lôi điện to bằng cái bát, dùng sức vung lên, tia sét đột nhiên rời khỏi lòng bàn tay cô lao cực nhanh về hướng tang thi hệ kim chạy trốn.

Tang thi hệ kim giống như cảm giác được sự truy đuổi của lôi điện, nhanh chóng dùng sức nhảy sang một bên, cách đó hai, ba mét.

“Oành!”

Lôi điện nện xuống chỗ tang thi hệ kim vừa mới nhảy ra, đốt trụi chung quanh trong bán kính 3m, tang thi nằm trong phạm vi đó cũng chết một tảng lớn, tất cả đều bị lôi điện đốt cháy đen.

Con tang thi hệ kim kia nhảy ra bên ngoài cũng không may mắn thoát khỏi hoàn toàn, bị lôi điện đốt một nửa đầu, nhưng lại không chết, bất quá không chạy được, chỉ có thể nằm trên mặt đất gian nan vùng vẫy.

Kỳ thật loại tang thi có thiên phú biến dị này, ở đầu mạt thế có rất ít, chúng nó đều có ý thức lãnh địa của riêng mình, không có náo nhiệt lớn chắc chắn sẽ không dễ dàng rời khỏi lãnh địa.

Bất quá tới cũng tới rồi, khẳng định không thể để nó đi tay không một chuyến, đây chính là thập toàn đại bổ hoàn cho An Kiệt a!

Tang thi hệ kim có kỹ năng phòng ngự cực cao, đao thương bất nhập, người bình thường rất khó có thể gây tổn thương cho nó.

Bất quá, Sở Duyệt vừa mới thức tỉnh dị năng hệ lôi, vừa vặn chuyên khắc chế hệ kim.

Này không phải trùng hợp đi!

Bất quá cô có chút ngoài ý muốn, theo lý thuyết cô mới thức tỉnh dị năng hệ lôi, không thể có uy lực lớn như vậy, nhiều nhất chỉ có thể phóng ra lôi xà mini đi?

Nhưng vừa rồi cô tùy ý vung tay lên, đã đốt trụi nửa người con tang thi hệ kim, mà sức mạnh của lôi điện thứ hai càng là ngoài dự kiến của cô, đời trước dị năng của cô ít nhất phải lên tới cấp 3 mới đạt được loại uy lực này .

Bất quá hiện tại không phải lúc để nghĩ đến này đó, Sở Duyệt nhỏ giọng gọi An Kiệt lại, nói hắn đi tới lấy tinh hạch trong não tang thi hệ kim ra.

Tang thi chung quang đó đã bị lôi điện của Sở Duyệt tiêu diệt hơn phân nửa, đội trưởng Trần cùng một vài quân nhân cũng có thời gian thở dốc, nhanh chóng nắm chặt thời gian đưa người bị thương lên xe, chuẩn bị rút lui khỏi nơi này.

Mấy người quân nhân vừa làm việc vừa trộm đánh giá Sở Duyệt cùng Tề Minh, má ơi! Cái vừa rồi kia chính là dị năng sao?

Quả thực quá ảo, quá khốc, quá soái!

Lần này bọn họ cũng có rất nhiều người bị tang thi cào, không biết có thể thức tỉnh dị năng hay không.

Trước kia, khi chiến đấu kết thúc, những người quân nhân đó đều là tự sát, hiện tại bọn họ lại được mang về căn cứ, thậm chí có hy vọng có được dị năng, giống như hiện tại việc bị tang thi cào không còn khủng bố tuyệt vọng như trước.

Đội trưởng Trần chỉ huy đội ngũ đưa người bị thương lên xe, vốn dĩ tính toán sắp xếp người bị tang thi cào lên một chiếc xe, nhưng có quá nhiều người bị thương, không có biện pháp chỉ có thể đặt người bệnh lên cả hai chiếc xe, để người không bị thương luôn luôn nhìn chằm chằm.

Đội ngũ bên này cầu cơ bản đều bị thương, có thậm chí có người hơi thở đã thoi thóp, Đội trưởng Hoàng dẫn theo người nhanh chóng đi tới làm cứu hộ khẩn cấp cho binh lính bị trọng thương, một người sống sót được đưa đến bên cạnh, chỉ vào cánh tay của mình mà hô:

- Uy! Mau tới xem a cho tôi! Tôi chảy rất nhiều máu a! Tôi sắp chết! Các người mẹ nó, sao không tới cầm máu cho tôi trước!

Một họng súng đột nhiên đặt trên trán người sống sót, Sở Duyệt đứng ở cửa xe, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta:

- Nếu còn kêu nữa, tôi lập tức có thể tiễn anh một đoạn đường! Dù sao loại người như anh sống hay chết cũng không khác nhau!

Người sống sót lé mắt khinh thường nhìn Sở Duyệt, nghẹn giọng nói:

- Cô dám! Quốc gia cho các người cầm súng là để tới bảo hộ chúng tôi, không phải để cô lấy ra uy hiếp người! Cop hù dọa ai a?

Sở Duyệt hừ lạnh một tiếng:

- Tôi lại không phải quân nhân, bọn họ cũng không đánh lại tôi, nếu tôi muốn giết anh, cũng không khác giết một con gà, nếu không anh thử xem!

Nói xong, lòng bàn tay cô ngưng tụ một đạo lôi điện nho nhỏ, “roẹt” một cái, ném vào người sống sót kia.

Hắn ta bị điện đến không ngừng run rẩy, toàn thân đau đớn cùng tê dại, hắn ta lại nhớ tới cảnh tượng Sở Duyệt dùng tia sét kia biến tang thi thành than cốc ở dưới gầm xe, nháy mắt liền ngậm chặt miệng, không dám nói chuyện nữa, co rúm vào một chỗ, không dám nhúc nhích.

Hai người quân nhân nhỏ nhìn Sở Duyệt thu thập người kia, cũng không nói chuyện, trong tay không ngừng bận việc, nhưng trong ánh mắt lại mang theo ý cười.

Bọn họ bất quá mới chỉ mười tám chín tuổi, tham gia quân ngũ chính là đem bản thân giao cho quốc gia, nhưng bọn họ cũng là người có máu có thịt có tình cảm.

Từ khi tang thi bùng nổ tới nay, nhìn thảm cảnh bên này, nghĩ đến chuyện muốn liên hệ với người nhà mà không được, trong lòng họ sao có thể không nóng nảy lo lắng.

Bọn họ là quân nhân, quân nhân chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh, chỉ có thể gắt gao đè nén xúc động xuống đáy lòng, đi cứu trợ bảo vệ người nhà của khác người.

Nhưng bọn họ cũng là con người bình thường, họ sẵn sàng chấp hành mệnh lệnh, bỏ lại người thân của mình để đi giải cứu những người sống sót này, vì vậy họ cũng mong nhận được sự tôn trọng tối thiểu.

Khi gặp phải loại người không trân trọng cố gắng của bọn họ, bọn họ cũng ước mình có thể dọn dẹp hắn ta một chút. Nhưng thân phận quân nhân không cho phép bọn họ làm ra chuyện như vậy, hiện tại nhìn thấy Sở Duyệt thu thập người kia, trong lòng bọn họ cảm thấy rất thống khoái!

- Vừa rồi bên kia cũng có người la hét.

Một người quân nhân nhỏ chỉ vào một người đàn ông trong góc, nhỏ giọng tố cáo với Sở Duyệt.

Bình Luận (0)
Comment