Sở Duyệt lườm hắn ta một cái sắc lẹm, người đàn ông trong góc cảm thấy sống lưng tê dại, vội vàng bày tỏ cảm xúc:
- Tôi, vừa rồi tôi hồ đồ! Tôi hoàn toàn không có vấn đề, tôi có thể chờ băng bó vết thương cuối cùng, không, không! Tôi không sao, tôi không cần băng bó, thuốc để lại cho những người quân nhân bị thương vì bảo vệ chúng tôi, họ cần thứ này hơn chúng tôi.
Vừa rồi hắn ta đã nhìn thấy Sở Duyệt dùng súng chĩa vào người kia, vì vậy liền thức thời mà ngậm miệng, chỉ là không nghĩ tới mấy người quân nhân này còn biết cáo trạng?
Sở Duyệt nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, thế giới này chính là không công bằng như vậy, người thiện lương chính nghĩa luôn là người dễ chết trước, loại người chuyên bắt nạt kẻ yếu này, gặp chuyện liền túng, ngược lại sống rất dai.
Bất quá nhìn miệng vết thương của hai người kia đều là bị tang thi cào, phỏng chừng sống không lâu nữa.
Đội trưởng Trần sắp xếp người bệnh lên xe xong, nhìn thấy Sở Duyệt còn đứng ở cửa xe, vội đi tới tiếp đón Sở Duyệt:
- Cô gái, mau lên xe! Vừa rồi thật sự cảm ơn mọi người! Tôi nghe Hoàng Lâm nói, ở bên kia bọn họ đều dựa vào sự hỗ trợ của cô!
Sở Duyệt quét mắt An Kiệt ở bên kia vừa moi được tinh hạch tang thi tới tay, lại nhìn cánh tay Đội trưởng Trần còn đang đổ máu, nói:
- Được, anh lên xe băng bó miệng vết thương một chút trước, tôi chờ anh trai tôi.
Đội trưởng Trần nhìn nhìn cánh tay mình, cũng không để ý lắm, vết thương thoạt nhìn đáng sợ, nhưng cũng không nghiêm trọng.
Chỉ là vết thương này của hắn là do tang thi hệ kim tạo thành, nếu may mắn, có lẽ hắn sẽ có được dị năng, nếu không may, hắn sẽ biến thành tang thi, cho nên băng bó vết thương hay không, hắn đều cảm thấy không sao hết.
Đội trưởng Trần theo tầm mắt Sở Duyệt nhìn về phía An Kiệt đang chạy tới, nói tiếp:
- Tôi tên Trần Quốc Hoa, là người phụ trách đội tuần tra lần này, nếu cô không ngại, có thể gọi tôi là Trần đại ca, sau khi tới căn cứ, có chuyện gì đều có thể tới tìm tôi, hoặc là tìm trung đội 3 lữ đoàn công binh cũng được.
- Trần đại ca.
Sở Duyệt gật gật đầu ngoan ngoãn gọi:
- Tôi tên Sở Duyệt.
Đội trưởng Trần nhìn cô gái ngoan ngoãn như thỏ con trước mặt,quả thực không liên kết cô với người vừa quét sạch một mảnh tang thi lớn.
Dừng một chút, hắn mới nhỏ giọng hỏi Sở Duyệt:
- Em gái Sở Duyệt, đại ca hỏi em chuyện này, dị năng của mọi người đều là do bị tang thi cào sau đó mới xuất hiện sao?
Sở Duyệt khẳng định gật đầu, nói:
- Đúng vậy, chúng tôi đều như vậy, cho nên mọi người phải nỗ lực, cố gắng hết sức mới có thể sống sót trước sự tấn công của virus. Nhưng cơ hội rất thấp, đừng ôm quá nhiều hy vọng, cố gắng đừng để bị thương.
Đội trưởng Trần còn muốn hỏi thêm nhưng An Kiệt đã chạy tới bên cạnh xe, Sở Duyệt liền đi theo An Kiệt lên xe.
Tề Minh nhảy xuống từ một chiếc xe khác, cũng đi theo Sở Duyệt lên chiếc xe này.
Hai chiếc xe bọc thép quay đầu lái về phía căn cứ.
Sau khi qua cầu, tang thi bên này cầu đã tràn ra đầy đường, xe bọc thép chạy giữa đàn tang thi, giống như thuyền va vào biển xác, nhìn từ cửa sổ quan sát, đều là những cái đầu tang thi thối rữa đầy ắp dày đặc. Nhìn mà nổi da gà.
Mọi người ngồi trong xe bọc thép, khẩn trương nhìn chằm chằm bên ngoài, thậm chí không dám thở mạnh.
Bất quá cũng may xe bọc thép tính năng rất tốt, kỹ thuật lái xe của binh lính cũng vượt qua thử thách, xóc nảy khoảng nửa giờ, xe bọc thép cuối cùng cũng lao ra khỏi biển tang thi, nhanh chóng lái về căn cứ , bỏ lại tang thi đàn đang đuổi theo phía sau rất xa.