Sở Duyệt thấy đã cách tang thi đàn đã rất xa, vội quay đầu nói với đội trưởng Trần ở phía trước:
- Trần đại ca, làm phiền anh dừng xe một chút, chúng tôi muốn xuống xe.
Đội trưởng Trần rất kinh ngạc:
- Làm sao vậy? Vì sao đột nhiên muốn xuống xe?
- Tôi cùng anh trai phải về Tứ Xuyên, cho nên chúng tôi sẽ xuống xe ở chỗ này, không thể tiếp tục đi cùng mọi người.
Sở Duyệt trả lời.
- Trở về Tứ Xuyên? Nơi này cách Tứ Xuyên hơn 1000 km a, mọi người trở về như thế nào? Ngay cả xe cũng không có, nếu không mọi người cùng chúng tôi trở về căn cứ đi, hiện tại căn cứ đã có quy mô, khẳng định có chỗ đặt chân cho mọi người.
Đội trưởng Trần ngoại trừ mặt ngoài suy nghĩ vì bọn họ, hắn còn rất muốn đem ba người này vào đội ngũ, bọn họ có mạnh như vậy, khẳng định có thể thi triển tài năng ở quân đội.
- Trần đại ca, cảm ơn ý tốt của anh, bất quá chúng tôi đều phải trở về Tứ Xuyên tìm người nhà, không thể đi tới căn cứ, thả chúng tôi xuống đây là được, tự chúng tôi sẽ nghĩ cách.
Sở Duyệt cự tuyệt nói.
Đội trưởng Trần hơi hơi cau mày nói:
- Hiện tại tang thi hoành hành, thật lòng mà nói, tôi muốn giữ mọi người ở lại một phần là hy vọng mọi người ra sức cho quân đội, mọi người có năng lực như vậy, không thể chỉ nghĩ trở về tìm người nhà của chính mình, mọi người phải biết rằng, người có năng lực càng lớn, thì trách nhiệm càng lớn, càng phải suy nghĩ vì đại cục a.
Đội trưởng Trần nói xong, nhìn về phía mấy người quân nhân hoặc ngồi hoặc nằm trong xe mà thở dài, nói:
- Cô nhìn mấy người lính này xem, có ai trong bọn họ mà không có người nhà của mình? Chẳng lẽ bọn họ không muốn trở về thăm người thân sao? Nhưng bọn họ biết, hiện tại quốc gia cần bọn họ, cho nên bọn họ không chút do dự ở lại nơi này, dùng toàn lực ứng phó, xây dựng lại sau thảm họa!
Sở Duyệt không thấy những ánh mắt nóng bỏng của mấy người quân nhân trong xe dừng trên người mình, cô hiểu rõ hơn ai hết những người quân nhân này vì sự nghiệp xây dựng quốc gia mà hy sinh tất cả quên mình, kể cả tính mạng!
Trong lòng cô ngưỡng mộ và khâm phục họ, nếu không cô đã chẳng lưu lại cùng họ để đối mặt với nguy cơ bị tang thi bao vây.
Nhưng có thể cô là người lạnh lùng ích kỷ từ trong xương cốt, cho nên cô không thể làm ra những chuyện mà xả thân quên mình, liều mạng đi cứu vớt những người không liên quan được, mà người đó chưa chắc đã đáng để cứu, cô thực sự không có cách nào để làm như vậy.
- Trần đại ca, anh nói đúng, tôi cũng rất kính nể mọi người. Nhưng thực xin lỗi, tôi không làm được, tôi không có phẩm cách cao thượng như mọi người, hiện tại tôi chỉ nghĩ muốn về nhà!
Sở Duyệt nhìn Đội trưởng Trần, hơi hơi mỉm cười.
Cô có năng lực gì? Có thể khống chế đại cục sao, bất quá chỉ cần cô không muốn, bọn họ cũng sẽ không đuổi kịp cô.
Đội trưởng Trần còn muốn tiếp tục khuyên, Tề Minh ngồi bên cạnh đã giành trước mở miệng nói:
- Trần đại ca, tôi là anh trai Tiểu Duyệt, Tiểu Duyệt nhà chúng tôi còn nhỏ, anh đừng làm khó dễ con bé. Đầu tiên cảm ơn ý tốt của anh, bất quá có thể là anh không biết, mấy người chúng tôi từ tỉnh Nam, một đường tới đây.
- Tỉnh Nam!?
Đội trưởng Trần cùng mấy người quân nhân đều lắp bắp kinh hãi, tỉnh Nam cách nơi này gần 2000 km, làm thế nào mà họ đi được đến đây!!
Tề Minh gật đầu, nói tiếp:
- Một đường này, chúng tôi đã vài lần đi qua quỷ môn quan, sở dĩ có thể kiên trì chống đỡ đến nơi này chính là tin tưởng mục đích về nhà, anh nói thử, chúng tôi đã đi đến nơi này rồi, có thể từ bỏ sao? Nói lại, ra sức vì đất nước thì ở nơi nào cũng có thể, chúng tôi trở về nhà, cũng có thể cống hiến sức lực xây dựng quốc gia, không phải sao?
Đội trưởng Trần nhìn ba người, trong lòng thật sự đáng tiếc, mầm non tốt a!
Bất quá, người ta ngàn dặm xa xôi từ tỉnh nam đi được đến nơi này, hắn cũng không có mặt mũi mà giữ họ ở lại nơi này, không cho người ta về nhà, hơn nữa bọn họ cũng không phải thụ hạ của hắn.
Xe bọc thép ngừng ở ven đường, ba người Sở Duyệt nhảy xuống xe, nói tạm biệt với mấy người quân nhân, sau đó liền xoay người bước nhanh về trước đi, giống như sợ bị bắt lại.
Phía sau truyền đến một trận tiếng vang, hình như có người nhảy xuống xe, Sở Duyệt quay đầu nhìn lại, tức khắc ngây ngẩn cả người.