Đội trưởng Trần dẫn theo những người quân nhân có thể đứng được đi xuống xe, đứng thành một hàng ngay ngắn phía trước xe, thấy Sở Duyệt bọn họ quay đầu lại nhìn qua, Đội trưởng Trần hô:
- Cúi chào!
Mười mấy người quân nhân nhìn về phía bọn họ, ánh mắt kiên nghị, đều nhịp giơ tay cúi chào.
Bọn họ dùng phương thức của quân nhân để bày tỏ cảm tạ với ba người!
Đồng tử Sở Duyệt co rụt lại, chỉ cảm thấy trong lồng ngực nháy mắt như bị thứ gì lấp đầy, thân thể không tự chủ được đứng thẳng lên.
Lễ thành, Đội trưởng Trần mỉm cười với họ, sau đó mang theo người lưu loát lên xe.
Sở Nguyệt nhìn bọn họ phẩy tay đóng cửa xe, nhìn xe bọc thép chạy đi, nhìn mãi cho đến khi xe bọc thép biến mất khỏi tầm mắt.
Tề Minh cùng An Kiệt cũng khá xúc động, bọn họ chưa từng tiếp xúc nhiều với quân nhân, nhiều nhất chính là nhìn thấy tin tức chiến công của họ trên TV, chưa bao giờ bọn họ chân chính cảm nhận được tinh thần trách nhiệm và sứ mệnh của quân đội như hôm nay.
Đối mặt với đại quân tang thi, cho đến khi những người sống sót rút lui xong, bọn họ đều chưa từng lùi một bước, rõ ràng là bằng xương bằng thịt, nhưng lại có ý chí sắt thép!
Chiếc xe bọc thép đã không thấy bóng dáng nữa, Tề Minh giơ tay vỗ vai Sở Duyệt.
Sở Duyệt quay đầu lại hơi hơi mỉm cười, nhìn nhìn bốn phía, sau khi xác định không có người, lôi từ không gian ra một chiếc xe việt dã màu đen.
Ba người lên xe, đi theo lộ tuyến đã lên kế hoạch ban đầu tới Hồng tỉnh, đi xuyên qua Hồng tỉnh hẹp dài, bọn họ có thể tiến vào đất Tứ Xuyên.
Bên này, trên đường cao tốc vốn không có nhiều xe lắm, lại được quân đội quét sạch một lần, cho nên lần này bọn họ đi cao tốc.
Đi đường cao tốc cũng tốt, nhưng trên đường không có chỗ nghỉ ngơi, xem ra đêm nay bọn họ lại phải ngủ trong xe, ngoài trời vùng hoang vu rồi.
Cỏ cây hai bên đường đều đã khô vàng, hòa cùng một màu với đất vàng, đập vào mắt một mảnh hoang vắng.
Tính tính thời gian, hiện tại hẳn là đã gần tháng 11, nhưng ngoại trừ nhiệt độ không khí buổi sáng và buổi tối có chút thấp, ban ngày nhiệt độ có thể tăng lên hơn 30 độ khi mặt trời lên.
Hiện tại đã là hơn 4 giờ chiều, bên ngoài mặt trời vẫn chói chang, bốc hơi nóng hôi hổi.
Tề Minh nhìn lướt qua cây cối khô héo thấp thoáng bên đường, nói:
- Thời tiết cũng quá kỳ quái, theo lý thuyết nơi này hẳn là có sương giá, làm sao lại nóng như vậy? Về sau không lẽ sẽ có hạn hán?
Sở Duyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua Tề Minh, mím môi không nói chuyện.
Sẽ không có khô hạn, nhưng lại có thứ càng đáng sợ hơn hạn hán.
Quá mấy ngày, trời sẽ mưa, mưa suốt ba ngày, sau khi mưa tạnh, nguồn nước bị ô nhiễm, thực vật phát triển mạnh, phần lớn động vật đều biến thành quái vật biến dị cực kỳ hung hãn.
Đáng sợ nhất chính là, sau trận mưa này tang thi biến dị tiến giai với quy mô lớn, biến thành đủ thứ quái dị và đáng sợ, khiến con người sinh tồn càng thêm gian nan.
Bất quá nguy cơ cũng đi cùng với cơ hội, đến lúc đó, ngay cả trong đầu tang thi bình thường cũng có tinh hạch, bất quá chỉ là loại tinh hạch trong suốt có thể cung cấp rất ít năng lượng, giá trị không cao, có thể coi là đồng tiền giá trị thấp.