- A, cái xe này tốt như vậy sao? Vậy càng phải nhanh chóng đến xem.
Sở Duyệt chỉ biết đây là một cái xe nhà, nào biết nó có tính năng phòng ngự gì, bất quá có tính năng phòng ngự thì càng tốt.
- Nếu người trong xe còn sống, chúng ta rời đi là được, coi như đi chúng ta tiếp thui thêm kiến thức, vạn nhất người trong xe bất hạnh không qua khỏi, không phải chúng ta nhặt được bảo sao?
Sở Duyệt cười tủm tỉm nói tiếp.
- Không cứu bọn họ sao?
Tề Minh hơi mang, có chút không được tự nhiên hỏi.
- Chúng ta cứu như thế nào? Nhiều tang thi như vậy, chúng ta cứu người từ trong xe ra, thì bọn họ cũng không đi được a? Người được cái xe này, trên xe khẳng định không thiếu vật tư, bọn họ ngốc ở trong xe có đồ ăn có đồ uống, chờ quân đội tới đây cứu viện không phải tốt hơn là được chúng ta cứu sao.
Sở Duyệt nói chuyện, đôi mắt vẫn gắt gao dính vào chiếc Armadillo kia.
Rất thích nha! Có nó, thì cho dù ăn ngủ ngoài trời hoang vu cũng không sao a.
Nếu người trong xe còn sống, vậy thật đúng là đáng tiếc không lấy được a!
Tề Minh gãi gãi đầu, buồn bã thở dài, vừa rồi hắn nghĩ, vừa rồi hắn còn tưởng bọn họ nhất định sẽ giải quyết được tang thi trên cầu, nếu như người trong xe còn sống, sẽ cứu người trong xe, để bọn họ lái xe việt dã đi. Sau đó để Sở Duyệt trở về thu xe Armadillo, dù sao thì chiếc xe bây giờ đã bị mắc kẹt trong một đống sắt vụn, ngoại trừ người có dị năng không gian như Sở Duyệt, còn ai có thể lấy nó ra?
Coi như là thù lao cho việc cứu người trên xe của bọn họ.
Bất quá, hắn đã quên mất, quân đội cũng sẽ tới bên này cứu người.
Nhìn mấy chiếc xe tải phía trước, liền biết con đường này dùng để vận chuyển vật tư, quân đội sớm muộn gì cũng sẽ đến dọn dẹp nơi này.
Sở Duyệt mở cửa xe xuống xe, An Kiệt cùng Tề Minh vội vàng đuổi kịp.
Giữa hai làn đường có một khoảng trống rộng hơn một mét, ở giữa trống trải, thoạt nhìn thì khá cao.
Bất quá chút khoảng cách nhỏ này không làm khó được Sở Duyệt bọn họ, ba người dẫm lên dài phân cách rồi nhảy qua phía đối diện.
Tề Minh là người đầu tiên nhảy qua, khi tiếp đất vừa lúc dừng ngay trước mặt một con tang thi, tang thi chung quanh vừa thấy mỹ vị từ trên trời rơi xuống liền lao tới.
Tề Minh tránh thoát khỏi móng vuốt của tang thi, nhấc chân đạp một phát, đá bay tang thi trước mặt ra ngoài, làm ngã nhào một đoàn tnag thi theo sát phía sau.
Ngay sau đó, hai tay hắn dùng sức đẩy, một tường đất nho nhỏ mọc từ dưới đất lên, ngăn cản tang thi bên ngoài dài phân cách, để lại một khoảng nhỏ dưới chân hắn.
Tề Minh quay đầu lại, vẫy tay với Sở Duyệt, Sở Duyệt sải bước đến dải phân cách rồi nhảy qua, An Kiệt cũng theo sát sau đó.
Ba người đi tới, giống như ba giọt nước nhỏ vào dầu sôi, trong nháy mắt tang thi gần đó liền bùng nổ, lần lượt chen về phía bọn họ.
Thật sự là chen qua tới, bởi vì xe va chạm với xe, thậm chí ở giữa còn không có khe hở, đám tang thi chỉ có thể dựa vào trực giác mà bám vào xe bỏ không ngổn ngang mà chen qua, chúng chen chúc qua đoạn đường có xe bỏ không thật dài, giống một bức tường tang thi, chặn ba người họ ở bên đường.
Sở Duyệt nhìn những cái đám tang thi chen chúc chật chội, trong tay tạo một lôi điện nhỏ, nhẹ nhàng đẩy, lôi điện mang theo hoa lửa điện bay qua, đánh vào bức tường tang thi, tức khắc, một chuỗi tang thi bị điện đốt cháy thui.
- Khỉ tái lôi nha!
Tề Minh dựng ngón tay cái với Sở Duyệt, dị năng này của cô, lực sát thương quá mạnh.
Sở Duyệt cười đang muốn khoe khoang một chút, bỗng nhiên nghe được một trận tiếng hét sợ hãi truyền đến từ trong xe nhà.
Xong con bê!
Bọn họ quên mất những chiếc xe bên này va chạm với nhau, cho dù những chiếc xe này đều đã là phế liệu nhưng nó cũng là cục sắt, Sở Duyệt dùng điện tiêu diệt tang thi đồng thời cũng làm điện truyền đến xe nhà.
Bất quá tia sét của Sở Duyệt chủ yếu đánh vào đám tang thi bên này, bên kia chỉ lướt qua một chút, hẳn là không có vấn đề gì lớn, bằng không người trên xe nhà khẳng định không kêu thành tiếng nữa.
Ba người đi qua khe hở mà Sở Duyệt tạo ra, đi đến cạnh xe nhà, mới phát hiện chiếc xe này cao lớn cỡ nào a!
Sở Duyệt thì không nói, hai người An Kiệt cùng Tề Minh cao cỡ 1 mét 8, lại chỉ có thể với tới logo của chiếc xe.
Tổng thể chiếc xe vuông vức, thẳng tắp như một chiếc hộp siêu to, đứng dưới dưới xe rất có cảm giác chấn động nhân tâm.
Chung quanh xe nhà có rất nhiều tang thi, chúng nó giống như đã biết trong cái hộp sắt lớn này có đồ ăn, vì vậy mà du đãng vây quanh xe nhà, còn thỉnh thoảng đập đầu vào một cái.
Cửa sổ xe quá cao, không nhìn thấy bên trong, Sở Duyệt nhìn thoáng qua phòng điều khiển của xe, phòng điều khiển không có ai, không biết có phải ở phía sau xe hay không.
Nhìn xe xong rồi, biết bên trong có người sống, Sở Duyệt cũng không tính toán ở lại nữa, gọi n kiệt cùng Tề Minh trở về.
Mới vừa đi được hai bước, phòng điều khiển của xe nhà phía sau bỗng nhiên xuất hiện một người, hắn ta nhìn An Kiệt đang đi ở phía trước, giết tang thi giống như cắt dưa, trong mắt hiện lên một tia tính toán.
Hắn hạ cửa sổ xe phòng điều khiển xuống một chút, đè giọng hô:
- Uy, đợi đã, sao các người đã đi rồi? Không phải các người tới cứu chúng tôi sao?
Sở Duyệt quay đầu lại, một người đàn ông khoảng 40 tuổi đứng trong phòng điều khiển, cả người còn rất có tinh thần, quần áo sạch sẽ chỉnh tề, có thể thấy trước khi mạt thế hẳn là một người thành đạt.
- Chúng tôi không phải, chỉ là chưa từng thấy qua chiếc xe này, muốn đến nhìn một chút rồi rời đi.
Sở Duyệt nói xong, vẫy vẫy tay, xoay người rời đi.
Người đàn ông trên xe thấy bọn họ thật sự muốn đi, tức khắc nóng nảy, cũng quên hạ thấp giọng nói, la lớn:
- Ai! Trở về, đừng đi nha! Các người…… Các người không muốn xem bên trong sao?
Ba người Sở Duyệt đồng thời quay đầu lại, ý gì? Nhiệt tình hiếu khách như vậy?
Người đàn ông thấy ba người quay đầu lại, hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói tiếp:
- Vào xe nhìn xem thử, bên trong bài trí không tồi.
Sở Duyệt lắc đầu, nói:
- Được rồi, nhìn bên ngoài thôi là được, trời sắp tối rồi, không có tâm tình vào bên trong.
Mắt thấy ba người sắp đi, người đàn ông vội vàng hô:
- Nếu các người đồng ý cứu tôi ra ngoài, tôi có thể tặng cho các người.
Sở Duyệt nhướng mày, liếc nhìn Tề Minh và An Kiệt, còn có chuyện tốt này?
- Thế nào? Có làm hay không?
Tề Minh hé sát vào bên người Sở Duyệt, gian tà hỏi.
Sở Duyệt liếc mắt nhìn An Kiệt một cái, An Kiệt hơi hơi gật gật đầu với cô.
Vì thế Sở Duyệt cười nói:
- Đương nhiên muốn làm! Mua bán có lời như vậy, em lại không ngốc.
Ba người thương lượng xong, một lần nữa đi đến trước xe nhà, người đàn ông trên xe thấy bọn họ trở lại, vội cười nói:
- Tới tới tới, mau lên xe! Tôi đi mở cửa cho mọi người.
- Lên cái gì mà xe, trời sắp tối rồi! Mau dọn đồ đạc xuống xe đi, chúng tôi đưa anh ra ngoài.
Tề Minh thấy hắn không chút vội vàng, trong giọng nói mang theo chút tính tình.
Thấy Tề Minh tức giận, người đàn ông sợ bọn họ hối hận nên vội vàng xuống ra khỏi phòng điều khiển.
Nhân lúc người đàn ông đi vào thu dọn đồ đạc, ba người Sở Duyệt liền dọn dẹp tang thi vây quanh xe, một lúc sau cũng dọn dẹp gần hết tang thi dưới xe.
Cửa thùng xe mở ra, thang bên trong từ từ hạ xuống, hai nam hai nữ đi ra từ bên trong, một người phụ nữ xinh đẹp tóc dài đang ôm một con chó con trong ngực.
Hai người đàn ông cùng một người phụ nữ tóc ngắn đi xuống trước, trong tay mỗi người đều có một chiếc va li, còn người phụ nữ xinh đẹp kia đi tới cửa, lại không chịu xuống dưới, ôm chó cưng nũng nịu kêu lên::
- A! Chồng ~~ nhiều quái vật quá! Người ta sợ ~~