Nghe thấy thanh âm nũng nịu này, cả người Sở Duyệt đều nổi da gà, quay đầu nhìn thoáng qua Tề Minh cùng An Kiệt, hai người kia lại giống như không nghe thấy gì, không có một chút phản ứng.
Xem ra vẫn là công lực không đủ thâm hậu a!
Chồng của người phụ nữ xinh đẹp kia chính là người đàn ông trong phòng điều khiển trước đó, nghe thấy tiếng triệu hồi của vợ yêu, lập tức quay lại đầu tới dỗ dành, nói:
- Bảo bảo, đừng sợ, mau xuống dưới, chúng ta nhanh đi thôi, trời sắp tối rồi!
Nói xong, buông vali xuống, vươn tay ra đón cô ta.
Người phụ nữ xinh đẹp kia tuy không tình nguyện, nhưng vẫn nhẹ cau mày, ôm con chó cưng của cô ta đi xuống.
Sau khi người phụ nữ kia xuống xe, cửa xe lại từ từ đóng lại.
Sở Duyệt nhíu mày, nếu bọn họ không đưa chìa khóa, chẳng phải ba người đã uổng công sao?
Thấy đám người kia bắt đầu tiến lên, Sở Duyệt vươn tay ngăn cản người đàn ông đang ôm vợ mình lại, nhắc nhở nói:
- Chìa khóa xe đâu?
Người đàn ông sửng sốt, nghi hoặc hỏi:
- Chìa khóa xe gì?
- Sao, còn chưa qua sông đã muốn rút ván cầu? Vừa mới nói chúng tôi cứu các người, các người sẽ đưa chiếc xe này cho chúng tôi, nhanh như vậy đã quên?
Sở Duyệt thật sự khinh thường hành vi nói không giữ lời của người đàn ông này, ngữ khí càng ngày càng lạnh lùng.
- Nga, cái này a. Cô gái, thi ân không vọng báo* là đức tính truyền thống của chúng ta, tôi thấy cô khá ưa nhìn, không phải là không không hiểu đạo lý này đi? Lại nói, hiện tại cho dù tôi có đưa chìa khóa cho cô, các người cũng không thể lái được chiếc xe này a! Không bằng các người đưa tôi đến căn cứ, đến lúc đó các người muốn cái gì cũng đều có thể.
(thi ân không vọng báo*: thể hiện lòng tốt mà không mong đợi sự đền đáp)
Người đàn ông vừa nói chuyện, vừa mang theo cô vợ nhỏ của hắn ta đi về phía trước, vượt qua Sở Duyệt, hắn ta nhìn thấy tang thi chung quanh đã bị ba người Sở Duyệt dọn sạch rồi, cảm thấy hắn ta có thể rời đi mà không cần dựa vào ba người.
- Thi ân không vọng báo, đó là người tốt, nhưng anh nhìn tôi giống người tốt sao? Hơn nữa, lái được hay không, đó là chuyện của tôi, không cần anh nhọc lòng.
Sở Duyệt cười lạnh, lần nữa vươn tay, bất quá lúc này trong tay cô thêm một khẩu súng lục, họng súng tối om đang chĩa về phía bọn họ.
- A! Chồng, bọn họ có súng! Thật đáng sợ!
Người phụ nữ xinh đẹp kia hét lên một tiếng, ôm chặt con chó nhỏ trong lòng ngực, trốn ra sau lưng người đàn ông.
Người đàn ông hiển nhiên cũng không nghĩ tới Sở Duyệt có súng, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, tức giận nói:
- Cô ăn cướp!
- Không, là hợp lý tác muốn thù lao.
Sở Duyệt nói xong, giương mắt nhìn sắc trời, mặt trời dần tắt, thời gian không còn nhiều. Cô có chút không kiên nhẫn:
- Không đưa chìa khóa, các người liền trở về xe đi, tiếp tục chờ trong xe.
Tề Minh ở phía trước nghe thấy tiếng khắc khẩu liền quay đầu nhìn lại, hắn lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì, vội vàng gọi An Kiệt đang mở đường phía trước quay lại.
Đôi nam nữ kia cũng ngừng lại, sắc mặt người đàn ông không vui mà quay đầu lại nhìn chồng của người phụ nữ xinh đẹp, hỏi:
- Từ tổng, vì sao không đi?
Từ tổng ôm lấy vợ mình, vẻ mặt đau khổ nhìn người đàn ông kia nói:
- Long thiếu, không phải tôi không đi a, anh xem cô gái này cầm súng không cho tôi đi a.
Long thiếu không vui nhìn lướt qua Sở Duyệt, trong mắt hiện lên lãnh quang, nếu không phải bảo vệ của hắn đều bị đâm chết hoặc là bị tang thi ăn, thì làm sao có thể đến phiên cô gái này thị uy ở đây.
Sở Duyệt vô cớ bị ném cho một cái liếc mắt lạnh lùng, lập tức trở nên không vui.
Sao? Lật lọng mà còn đòi có lý?
- Các người hoặc là bây giờ đưa chìa khóa xe cho tôi, hoặc là lập tức trở lại trong xe! Nhanh lên!
Sở Duyệt lạnh lùng nói.
Từ tổng không để ý Sở Duyệt, chỉ bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn Long thiếu kia.
Long thiếu không nói chuyện, chỉ nhìn nhìn người phụ nữ tóc ngắn bên cạnh, người phụ nữ tóc ngắn lập tức tiến lên một bước, cười nói với Sở Duyệt:
- Chào cô! Tôi là Lăng Ngọc, thư ký của Long thiếu. Cô có thể nói cho tôi biết cụ thể về chuyện chìa khóa xe nhà RV mà cô vừa nói, là chuyện gì không? Dù sao thì chiếc xe nhà RV này cũng là của Long thiếu. Chúng tôi ngay cả tư cách được biết, cũng không có sao?
Sở Duyệt nhướng mày, nhìn thoáng qua từ tổng, hoá ra xe này không phải của hắn a, trách không được không thể lấy ra chìa khóa, còn ở đây chơi xấu.
Tề Minh đứng bên cạnh người thư ký tên Lăng Ngọc kia, hắn giơ chân đá một con tang thi đang tiến đến, sau đó quay đầu nói:
- Thư ký tên Lăng đúng không, người này đã nói với chúng tôi, nếu chúng tôi cứu các người ra ngoài, các người sẽ tặng xe nhà cho chúng tôi, hiện tại các người còn chưa đi ra ngoài đâu, đã muốn qua cầu rút ván, sao lại có thể vô liêm sỉ như vậy? Cô đừng nói gì, nếu không đưa chìa khóa xe cho chúng tôi, các người có thể quay lại xe! Chúng tôi giết tang thi cũng rất mệt, trời cũng sắp tối, không có thời gian cùng cô nói chuyện phiếm.
Người thư ký Lăng kia nghe được liền nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua Long thiếu.
Long thiếu cũng khẽ nhíu mày, nhìn từ tổng hỏi:
- Thì ra, phương pháp mà Từ tiên sinh nói để thoát khỏi khó khăn là đưa xe của tôi ra ngoài, đổi xe của tôi lấy lợi ích của anh ở căn cứ. Từ tổng, bàn tính này đánh không tồi.
Ba người Sở Duyệt cũng nghe rax, hóa ra tên từ tổng này đang chơi trò tay không bắt sói trắng, bên này lừa bọn họ cứu người, bên kia còn muốn lấy thù lao của chủ xe nhà, tiếng bàn tính này, chỉ sợ người người ngoài hành tinh cũng có thể nghe thấy..
Bất quá, hiện tại không có thời gian để nói này đó, vấn đề lúc này là chìa khóa xe nhà đang ở chỗ Long thiếu bên này, họng súng của Sở Duyệt cũng chuyển hướng theo, chĩa về phía Long thiếu, lên tiếng hỏi:
- Nếu xe là của anh, vậy hiện tại anh quyết định nhanh một chút, cho chìa khóa xe hay là trở lại trên xe.
Nghe Sở Duyệt nói xong, sắc mặt Long thiếu kia càng thêm khó coi, áp suất không khí xung quanh anh ta giống như càng thấp hơn, thư ký Lăng ở bên cạnh cũng nhịn không được mà run lập cập.
Hắn không thích bị người khác uy hiếp, cô gái này, thật to gan!
Long thiếu là người thích sưu tập xe hơi, lúc trước hắn ta có một bộ sưu tập các loại siêu xe sang trọng trên thị trường, lúc chiếc xe nhà RV này ra mắt, hắn cũng thuận tiện thu luôn, nhưng chưa bao giờ lái nó, lần này rút lui, nó mới được phát huy công dụng.
Không nghĩ tới đi đến đây lại gặp phải ra tai nạn xe cộ, bảo vệ đều chết hết, bọn họ bị nhốt trong xe nhà.
Nơi hoang vu dã ngoại này, chung quanh đều là tang thi, tuy hắn không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Hắn vốn dĩ thấy mấy người này thân thủ không tồi, còn muốn thu bọn họ xuống dưới trướng, hiện tại xem ra, mấy người này ánh mắt thiển cận, không biết tốt xấu.
- Nhanh lên, đi liền đi, không đi thì trở về, không có thời gian.
Sở Duyệt hoàn toàn vô cảm với áp suất thấp của Long thiếu, mắt thấy tang thi sắp xông tới, trời đã tối sầm, không kiên nhẫn mà thúc giục.
Long thiếu cũng hiểu rõ tình huống hiện tại không lạc quan, chỉ là một chiếc xe mà thôi, coi như tống cổ ăn mày.
Hắn ta hít sâu một hơi, ý bảo thư ký Lăng:
- Cho bọn hắn.
Thư ký Lăng gật đầu, móc chìa khóa từ trong túi ra, giao cho Tề Minh đứng bên cạnh.
Tề Minh nhận được chìa khóa cười cười, ném chìa khóa cho Sở Duyệt, sau đó lại hỏi thư ký Lăng:
- Người đẹp, nói mật mã a.
Sắc mặt thư ký Lăng có chút khó coi, nhưng vẫn nói mật mã ra.
Sở Duyệt cắm chìa khóa vào ổ khóa, nhập mật mã, cửa xe mở ra, thang lại chậm rãi thả xuống.
Vừa lòng gật gật đầu, Sở Duyệt nhìn về phía An Kiệt ở đằng trước mà vẫy vẫy tay, An Kiệt gật đầu, quay đầu tiếp tục mở đường.
Từ tổng thấy Long thiếu đưa chìa khóa ra, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, bất quá những lợi ích mà trước đó ông ta đã đòi hỏi từ Long thiếu lúc ở trong xe, có khả năng mất rồi.
Sở Duyệt lạnh lùng liếc mắt quét ông ta một cái, không đợi ông ta, mà đi lên phía trước.
Từ tổng vội hô:
- Đợi chúng tôi a! Phía sau có tang thi a!
Sở Duyệt sải bước đi nhanh về phía trước, không quay đầu lại, cô vợ nhỏ đó của ông ta bước đi như một con ốc sên, đợi bọn họ đi qua thì trời đã tối rồi.
Từ tổng vừa thấy tất cả mọi người đi lên phía trước, vội thúc giục cô vợ nhỏ của ông ta:
- Bảo bối, tổ tông, nhanh lên đi! Bằng không chúng ta sẽ phải vào miệng tang thi a!