Cô vợ nhỏ của người đàn ông nhìn thấy chỉ còn mình ở phía sau, cũng không dám cọ xát tiếp, bĩu môi nhanh chóng đi về phía trước.
Rất nhanh đám người đã tới lan can dải phân cách, nhìn con mương sâu hơn 1 mét, gân xanh trên thái dương Long thiếu hơi hơi nhảy lên, chỉ vào mương hỏi An Kiệt:
- Anh cảm thấy mương sâu như vậy, ai có thể nhảy qua?
An Kiệt liếc mắt nhìn hắn ta một cái, một chân bước lên lan can, “Vèo” một cái liền nhảy qua, đáp xuống đường đối diện, xoay người nhìn Long thiếu, nói:
- Thấy rõ chứ? Đi qua như vậy.
Long thiếu giơ tay nhéo nhéo giữa mày, đè tức giận trong lòng xuống.
Lại nhìn nhìn thăm dò mương, độ rộng này, nếu là trên đất bằng, hắn cũng có thể nhảy qua, nhưng hiện tại hai bên đều có lan can cao 1 mét, phải đạp lên lan can rồi nhảy qua lan can đối diện mới có thể hạ cánh an toàn, hắn cũng không dám chắc.
- Tôi không nhảy qua được, lăng vũ cũng không nhảy qua, nghĩ biện pháp khác.
Long thiếu nói với Sở Duyệt đang đi tới từ phía sau mình, hắn ta ẩn ẩn nhìn ra, cô gái này hẳn là người dẫn đầu trong bọn họ.
Sở Duyệt không chê cười Long thiếu, có thể sảng khoái thừa nhận bản thân không làm được, không chết về sĩ diện, ngược lại làm cô liếc mắt nhìn hắn ta một cái.
Con mương này đối với người thường mà nói, đúng là không dễ qua.
Sở Duyệt nhìn nhìn khắp nơi, nhìn xuống lan can dưới tay rồi suy nghĩ một chút, sau đó lớn tiếng nói với An Kiệt đang ở phía đối diện:
- Kiệt ca, phá lan can này đi, làm cầu cho bọn họ qua, bọn họ không qua được.
Long thiếu ở bên cạnh nghe vậy, thái dương lại nhịn không được bắt đầu nhảy nhảy, hắn ta đúng là không nhảy qua, nhưng cũng không cần lớn tiếng hô lên như vậy a.
An Kiệt gật gật đầu, đi qua một bên, kéo hai thanh ngang từ lan can xuống, kéo về, đặt trên lan can hai bên, tạo thành một cây cầu đơn giản.
Bên này, bốn người thấy An Kiệt tay không có thể bẻ lan can xuống, đều khiếp sợ mức độ khác nhau, cái này cần bao nhiêu sức a!
Sở Duyệt thử thử, khá chắc, xoay người thúc giục Long thiếu:
- Được rồi, mau qua đi.
Long thiếu nhìn nhìn cây cầu giản dị, nhấc chân muốn đi qua, thư ký Lăng đứng bên cạnh giữ chặt hắn ta, nhẹ giọng nói:
- Long thiếu, tôi trước tới.
- Không cần.
Long thiếu nhàn nhạt tránh khỏi cô ta, nhấc chân bò lên trên, dùng sức muốn kéo vali lên.
Vali của hắn có chút lớn, nhìn có vẻ rất nặng, Sở Duyệt muốn giúp hắn ta nâng lên, lại bị hắn ta tránh được.
Đây là không muốn cho người khác chạm vào?
Còn rất cảnh giác, hẳn là có đồ vật quan trọng đi.
Đi trên chiếc cầu đơn giản, Long thiếu đặt vali ở trước mặt, ghé trên cầu đẩy về phía trước từng chút từng chút, khuôn mặt đen kịt đến mức như thể sắp chảy cả nước ra ngoài.
Phỏng chừng cả đời hắn ta chưa bao giờ xấu hổ, chật vật như vậy.
Cũng may khoảng cách cũng không nhiều, không mất bao lâu, Long thiếu đã bò qua tới, hắn từ chối An Kiệt giúp cầm vali giúp minh, từ mình cầm rồi nhảy xuống.
Chỉ là cái vali có chút nặng, nó đập vào lan can một cái rồi rơi xuống.
Long thiếu bất chấp bản thân còn ở trên cầu, muốn lấy lại vali, mắt thấy sắp ngã từ trên cầu ngã xuống.
- Long thiếu!
Bí thư Lăng ghé vào lan can, hét lên.
Long thiếu nhất thời xúc động muốn lấy lại vali, lúc vươn tay hắn ta đã hối hận, đồ vật trong vali quan trọng, nhưng có thể quan trọng hơn mệnh hắn sao?
Một bàn tay dùng sức bắt được hắn ta, lôi người trở lại cầu.
Long thiếu ngẩng đầu, thấy Sở Duyệt không biết đã lên trên cầu từ khi nào, hai chân đạp hai cầu, ổn định mặt cầu giản dị này, vừa giữ chặt cánh tay đẩy hắn xuống đường, vừa thúc giục:
- Nhanh lên qua đi, trời sắp tối rồi, phía sau còn có mấy người.
Long thiếu sỡ hãi đến toát mồ hôi lạnh, theo lực đạo của Sở Duyệt mà nhảy xuống mặt đường, đang muốn duỗi cổ tím kiếm vali bị rơi kia, lại phát hiện vali của hắn ta an toàn đứng dưới mặt đường.
Hóa ra là An Kiệt túm lại vali cho hắn ta.
- Cảm ơn!
Long thiếu miễn cưỡng cong cong môi, xem như cảm tạ Sở Duyệt cùng An Kiệt.
Sở Duyệt cũng không để ý đến hắn, quay đầu thúc giục thư ký lăng ở phía sau.
- Nhanh lên, đưa vali cho tôi.
Thư ký Lăng còn chưa kịp phản ứng lại, Tề Minh đã nhấc vali của cô ta lên, dùng sức đẩy cho Sở Duyệt, Sở Duyệt tiếp được, xoay người lại đẩy cho An Kiệt.
Từ tổng thấy Tề Minh muốn cầm đến vali của mình, vội vàng cự tuyệt, người còn chưa đi qua, để vali đi qua trước, như vậy sao được?
Mắt thấy trời đã sắp tối đen, Tề Minh làm gì còn kiên nhẫn để ý ông ta, đoạt lấy vali ném cho Sở Duyệt, sau đó lại thúc giục thư ký Lăng nhanh đi qua.
Thư ký Lăng nhìn nhu nhu nhược nhược, nhưng lá gan cư nhiên lại lớn hơn Long thiếu, đứng trên cầu vài bước đã đi qua.
Từ tổng phía sau nhìn thấy tang thi đã sắp tới, nhìn Tề Minh phóng ra một loạt ám khí, hạ gục tang thi phía trước, những con phía sau lại nhào lên, vội vàng lôi kéo cô vợ nhỏ bò lên cạnh lan can, dùng sức đẩy cô vợ nhỏ của ông ta lên cầu.
- Bảo bối, nhanh lên, mau đi lên! Tang thi tới!
Cô vợ nhỏ của ông ta nhìn mương sâu phía dưới lan can, sợ hãi kêu lên:
- Chồng ơi ~~, em sợ, em sợ độ cao.
Một con tang thi tránh thoát khỏi công kích của Tề Minh, Từ tổng quay đầu lại vừa vặn đối diện với khuôn mặt hư thối của nó, tức khắc sợ tới mức kéo cô vợ nhỏ ra, tự leo lên lan can, vài bước đã đi qua, lưu loát đến không thể tưởng tượng.
Cô vợ nhỏ bị Từ tổng kéo ra, ngã trên mặt đất, chó cưng trong lòng ngực cô ta cũng bị hất ngã ra ngoài, nó không biết đã xảy ra chuyện gì, “Gâu gâu” sủa lên hai tiếng, hấp dẫn con tang thi lọt lưới kia.
Cô vợ nhỏ của ông ta quỳ rạp trên mặt đất, nhìn con chó chạy về phía tang thi đàn, vội vàng hô:
- Bánh bao thịt, mau trở lại!
Chó con không trở về, mà chạy dọc ven đường, nháy mắt đã biến mất trong tầm nhìn.
- Bánh bao thịt! Bánh bao thịt!
Cô vợ nhỏ của ông ta từ trên mặt đất bò dậy muốn đuổi theo, bị Tề Minh lôi kéo quần áo, kéo trở về, đẩy cô ta đến chỗ cạnh cây cầu, thúc giục:
- Nó sẽ không bị túm được, đừng lo lắng, nó quá nhỏ, tang thi cũng không ăn được nó, cô vẫn nên tự lo cho chính mình trước, nhanh chóng đi qua, nếu không thật sự sẽ không kịp.
Cô vợ nhỏ của người đàn ông kia giương mắt nhìn tang thi gần ngay trước mắt, khóc lóc, dưới sự trợ giúp của Tề Minh, bò lên lan can.
- Đại, đại ca, tôi sợ, anh có thể chậm chút được không…
Sắc mặt cô ta tái nhợt, hai chân run rẩy, cuối cùng cũng bò lên cây cầu, nhưng lại chậm chạp không dám đi về phía trước, khóc lóc nói với Tề Minh, người đang đẩy phía sau cô ta.
Tề Minh thật sự giận muốn sôi máu, tang thi đã sắp vây tới đây, này còn chưa kể, mấu chốt là trời càng ngày càng tôi, nếu tiếp tục dây dưa như vậy thì không ai có thể đi được..
- Cô nhanh lên đi! Tang thi sắp bắt được tôi rồi, nếu cô không đi, tôi sẽ tự nhảy qua, mặc kệ cô.
Tề Minh lại quyets một đợt tang thi khác, vừa thúc giục mà lòng nóng như lửa đốt.
Từ tổng ở đối diện cũng đè giọng nói:
- Bảo bối, đừng sợ, mau tới đây, anh đón em.
Cô vợ nhỏ nghe được thanh âm của Từ tổng thì càng thêm ủy khuất:
- Chồng ~~, em sợ, không thấy bánh bao thịt, ô……
Tề Minh thấy cô ta còn khóc, thì gấp đến độ hét lớn:
- Cô còn khóc cái gì? Nhanh đi qua đi.
- Xin, xin lỗi, tôi thật sự quá sợ……
Thân thể cô ta run rẩy, hít một hơi thật sâu, vẫn đang chuẩn bị tinh thần để bò đi.
Sở Duyệt thấy bên kia càng ngày càng nhiều tang thi, liền cắn răng một chân dẫm lên lan can lại nhảy qua, giúp Tề Minh giải quyết mấy con tang thi bò tới, quay đầu dỗ dành người phụ nữ trên cầu:
- Bảo bối, đừng sợ, mắt nhắm lại, lập tức đi qua, nếu không…… con mẹ nó đừng ép tôi đẩy cô xuống