Âm thanh lạnh lùng của Sở Duyệt truyền tiến lỗ tai cô vợ nhỏ kia, cô ta run rẩy quay đầu lại, nhìn Sở Duyệt đứng trên lan can phía sau, trề môi nhỏ giọng nói:
- Tôi thật sự sợ, tôi a ——
Cô vợ nhỏ kia còn chưa nói dứt lời, thì đột nhiên bị Sở Duyệt đẩy đến giữa cầu, cô ta sợ tới mức cuống quít gắt gao bám chặt vào hai mép sắt, nhắm mắt lại hét lớn.
- Buông ra! Tôi đẩy cô qua.
Sở Duyệt đứng trên lan can, rướn người dùng sức đẩy mạnh cô vợ nhỏ kia, nhưng lúc này cô ta đang gắt gao ôm chặt mép sắt cây cầu, đẩy không được.
- Ô ô ô —— không cần! Không cần đẩy tôi! Làm tôi sợ muốn chết!
Cô vợ nhỏ kia lại nhắm mắt, ô ô ô mà khóc lóc, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình.
Sở Duyệt tức giận đến nheo mắt lại, nếu không phải có xe nhà làm điều kiện, cô ta có thể qua được hay không cũng chẳng sao, ở trên cây cầu này cả đời cũng không thành vấn đề.
- Vậy cô phải nắm chặt!
Thời gian không đợi người, Sở Duyệt không muốn nhiều lời vô nghĩa với cô ta, lướt qua người cô ta, nhảy về phía đối diện.
- Kiệt ca, chúng ta kéo cô ta tới.
Nói xong, Sở Duyệt cùng An Kiệt mỗi người một bên, đồng thời nhấc hai thanh sắt làm ván cầu lên.
Cô vợ nhỏ kia ôm cây cầu làm từ hai thanh sắt của lan can bị xoay giữa không trung nửa vòng, giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, rất kích thích.
Cô ta sợ tới mức không dám kêu la, khi thanh sắt được đặt xuống mắt đường, cô ta vẫn gắt gao ôm lấy hai bên mép không buông tay, nước mắt lưng tròng nhìn về phía từ tổng.
Lúc nãy Từ tổng chính tay đẩy bảo bối của mình ra ngoài, hiện tại vẫn có chút chột dạ.
Nhưng cái này không thể trách ông ta nha, lúc ấy tang thi sắp nhào tới, đổi lại là ai cũng sẽ hoảng sợ, là phản ứng bản năng của ông ta mà thôi.
Từ tổng đi qua, kéo cô vợ nhỏ của ông ta ra khỏi tấm sắt, ôm vào trong ngực, dỗ dành:
- Tốt rồi bảo bối, không có việc gì, em xem ,em đã qua tới rồi, mau buông tay, xuống dưới a!
Lúc này cô vợ nhỏ của ông ta mới bắt đầu oa oa khóc lên, vừa khóc vừa cáo trạng:
- Thật sự không có việc gì sao? Chồng à ~~ hù chết người ta rồi, bọn họ sao có thể như vậy! A! Bánh bao thịt, chồng ~~ bánh bao thịt chạy rồi.
- Không có việc gì, không có việc gì, bánh bao thịt chạy thì chạy đi, một con chó thôi mà, chúng ta không hiếm lạ, về sau chồng sẽ mua cho em một con thuần chủng đẹp hơn.
Từ tổng ôm vợ mình, tiếp tục dỗ dành.
Cô vợ nhỏ cúi đầu cắn môi, trong mắt hiện lên một tia phẫn hận, nhưng rất nhanh lại bị che giấu đi.
Tề Minh theo sát, nhảy tới, Sở Duyệt thu dọn đồ vật trên xe, lấy túi đồ của ba người ra, giao chìa khóa xe cho thư ký Lăng, để bọn họ tự mình lái xe việt dã tới căn cứ.
Long thiếu đem chìa khóa giao cho An Kiệt, sau đó nói với Sở Duyệt:
- Tôi thấy thân thủ của các người cũng không tệ lắm, hiện tại đội hộ vệ của tôi đang thiếu người, tôi có thể để các người trở thành thành viên trong đội hộ vệ của tôi, thế nào, thử suy xét một chút.
Sở Duyệt nhìn bộ dáng hạ mình hu quý (trịch thượng) của hắn ta, giống như bọn họ có thể làm hộ vệ cho hắn ta là một chuyện vinh hạnh lắm ấy, chỉ cần hắn nói ra thì bọn họ phải đồng ý, còn phải cảm động đến rơi nước mắt vì được lọt vào mắt xanh của hắn ta.
- Không cần suy xét, chúng tôi không có suy nghĩ đi làm hộ vệ cho người khác, trời sắp tối rồi, nơi này đến căn cứ còn rất xa, chạy nhanh đi.
Sở Duyệt không chút do dự liền cự tuyệt, trên người tên thiếu gia này có mùi tổng tài bá đạo, ai mà chịu nổi.
Long thiếu có chút ngoài ý muốn, có thể đến làm hộ vệ của hắn, là chuyện bao nhiêu người cầu mà không được, hắn ta tự mình mời, mà cô gái này cư nhiên không hề nghĩ ngợi mà đã từ chối, quả nhiên là không biết tốt xấu.