Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 395

Nhất Đắc Các.

Ở thành phố Lương Khê, xem là điểm ẩm thực nổi tiếng.

Sở dĩ nói là điểm mà không nói là cửa hàng, chủ yếu là Nhất Đắc Các ở đây, là hình thức kinh doanh phòng ăn uống riêng loại điển hình.

Đừng nhìn những tấm biển nhạc kêu vang, trên thực tế, Nhất Đắc Các không phải là kiểu kinh doanh trên đường cái phồn hoa, công ty cơ điện khu Lương Giang. Trong này, đi vào trong một ngõ nhỏ hẻo lánh, một căn nhà có chút cũ nát, Nhất Đắc Các chính là ở tầng 4.

Đặc sắc nhất là, Nhất Đắc Các mỗi ngày chỉ chuẩn bị một bàn tiệc, không cần biết có bao nhiêu khách, chỉ có một bàn, hơn nữa, món ăn cũng là cố định. Chỉ có vài cái vậy? Làm sao thu phí? Một bàn tiệc, không bao gồm rượu, thuốc lá, ba nghìn tệ.

Nhưng, kinh doanh của Nhất Đắc Các quả thật rất tốt. Hơn nữa, những người lui tới đây, rất nhiều đều là những quan chức tai to mặt lớn của thành phố Lương Khê. Nhiếp Chấn Bang mặc dù chưa đến lần nào nhưng cũng không thể không bái phục ông chủ của Nhất Đắc Các.

Lần này, Nhiếp Chấn Bang không cần Dương Thanh Sơn đi theo, lái xe là Dịch Quân. Khi xe dừng ở dưới lầu, xe số một của Phạm Thường Thắng đã dừng ở phía trước. Phạm Thường Thắng và Uông Minh Hiên đã đợi ở cửa. Thái độ này làm cho Nhiếp Chấn Bang có hơi sững sờ. Phạm Thường Thắng đích thân đứng chờ, được “nể mặt” như vậy, cái gọi là ân cần vô cớ, không phải gian xảo thì cũng là đạo chích. Xem ra, chuyện tiếp theo cũng không đơn giản.

Ở cửa, Uông Minh Hiên đã chạy ra đón:

- Chủ tịch Nhiếp, xin chào.

Lúc này, Phạm Thường Thắng cũng cười nói:

- Chủ tịch Chấn Bang, để cho Uông Minh Hiên và Dịch Quân cùng đi đỗ xe, chúng ta đi trước đi.

Lúc đầu nhìn thấy Phạm Thường Thắng dừng xe ở gần cửa như vậy, Nhiếp Chấn Bang có sững một chút, giờ phút này cũng hiểu được, xem ra còn có địa điểm đỗ xe riêng. Nghĩ cũng đúng, một con ngõ nhỏ như vậy, xe số một và xe số hai của thành ủy đều đỗ ở đây, không nói những cái khác, ảnh hưởng này nhất định là không tốt.

Hai người, người trước người sau đi lên Gia chúc lâu của tầng 4 chính là kiểu hai hộ một thang, có điều tầng 4 đã bị Nhất Đắc Các lấy xuống rồi.

Vừa vào cửa, một cô gái khoảng hai mươi ba tuổi chạy ra đón, mặt trái xoan, mắt phượng, mày ngài, lông mi cong, môi nhỏ, cười lộ rõ hai má lúm đồng tiền, rất thú vị.

Một chiếc áo sơ mi dài tay trắng, một chiếc váy ngắn trắng, kết hợp với đôi tất màu đen, có cảm giác hấp dẫn.

Dáng người rất đẹp, ngực đẫy đà.

Vừa nhìn thấy Phạm Thường Thắng liền cười nói:

- Bí thư Phạm, đã lâu rồi ngài không tới đây, có phải là cảm thấy khẩu vị chán rồi không?

Nói xong, cô gái rất tự nhiên đứng sang một bên của Phạm Thường Thắng, một mùithơm thoang thoảng thổi tới, thỉnh thoảng, bộ ngực đẫy đà còn chạm trên cánh tay của Phạm Thường Thắng.

Một mỹ nữ quyến rũ như vậy, nói là mê hoặc chúng sinh cũng không quá. Phạm Thường Thắng lúc này cũng cười haha nói:

- Làm sao có thể chán được chứ, hương vị của Nhất Đắc Các, tôi đã muốn lâu rồi, chỉ tiếc không thường xuyên đến được.

Những lời này, nói vô cùng mờ ám, ở đây vẫn còn ẩn ý, làm cho sắc mặt của cô gái cũng có chút thẹn thùng. Trừng mắt nhìn Phạm Thường thắng, vẫn là cười nói:

- Bí thư Phạm, vị này là ai vậy? Sao không giới thiệu một chút đi?

Người phụ nữ này không đơn giản, hiểu được sâu xa tâm lý ăn không được. Loại người này, quả thật là khắc tinh của đàn ông, khó trách Phạm Thường Thắng đối với Nhất Đắc Các nhớ mãi không quên. Chỉ sợ, người đến đây rồi, nhớ mãi không quên người phụ nữ này mới đúng.

Bên cạnh, Phạm Thường Thắng cũng cười giới thiệu:

- Hứa Vân, giới thiệu một chút, đây là chủ tịch Nhiếp của thành phố Lương Khê chúng ta. Đây là lần đầu tiên chủ tịch Nhiếp tới đây. Hôm nay, Hứa Vâncô phải thể hiện bản lĩnh xuất chúng ra đấy nhé, kinh doanh tôi đã giới thiệu cho cô rồi. Còn có để lại được ấn tượng cho Chủ tịch Nhiếp hay không thì còn phải xem bản lĩnh của cô.

Nghe thấy những lời nói của Phạm Thường Thắng, Hứa Vân lập tức lộ ra vẻ mặt sùng bái, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Chủ tịch Nhiếp, hoan nghênh, hoan nghênh. Chủ tịch Nhiếp lần này ngài đã làm tăng thể diện cho TQ chúng ta rồi. Nhìn những tên người Mỹ xin lỗi, tôi đều cảm thấy cảm xúc mênh mông.

- Haha, Hứa Vân, mênh mông sao? Tôi làm sao lại cảm thấy vẫn không có gì khác biệt lắm, không có lớn hơn bao nhiêu.

Phạm Thường Thắng lúc này vẫn là cởi mở rồi. Ở đây, vốn không kỵ pha trò cười.

Cho dù biết Hứa Vân không hề đơn giản, nhưng lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng có chút giật mình. Người phụ nữ này, đối với đàn ông thật sự là quá khéo léo, bộ dạng sùng bái này chỉ sợ có rất ít đàn ông có thể cưỡng lại được.

Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:

- Bà chủ Hứa quá khen rồi, tôi cũng chỉ là dựa theo quy định mà làm thôi, nói tới công lao gì chứ, tất cả đều là lấy quốc gia làm trọng.

Toàn bộ căn phòng, hoàn toàn là kiểu dáng nhà ở. Ở đây, không ngờ không có những người khác, tất cả, toàn bộ đều do Hứa Vân đảm nhiệm. Đầu bếp cũng là cô ta. Một phòng ngủ đã dọn ra rồi, bên trong bày một bộ bàn tròn tương đối cao, ghế tựa cũng là ghế sooffa mềm tựa. Xem ra, định vị của Hứa Vân là khách hàng cao sang.

Ngẫm lại, một ngày một bàn ba nghìn tệ, một tháng chỉ tính hai mươi bàn là sáu vạn tệ, một năm mấy chục vạn tệ. Ở thởi điểm này, tuyệt đối được xem là thu nhập cao.

Sau khi hai người ngồi xuống, Hứa Vân liền đi ra ngoài. Lập tức, Phạm Thường Thắng lại giống như ông chủ, cầm những dụng cụ trà tinh xảo trên bàn, sau khi đưa cho Nhiếp Chấn Bang rót một ly, cười nói:

- Chủ tịch Chấn Bang, lần này mời anh đến ăn cơm, chủ yếu là muốn bàn với anh một chút về vấn đề nhân sự.

Nghe thấy câu này, Nhiếp Chấn Bang biết ngay, tiết mục thật sự đến rồi, lập tức cũng cười nói:

- Hả? Bí thư Phạm đã có hứng thú đương nhiên là có thể, không biết cụ thể là phương diện nào.

Thái độ này của Nhiếp Chấn Bang, Phạm Thường Thắng rất hài lòng, không từ chối. đó là tốt. Phạm Thường Thắng rất tự tin đối với lợi thế của mình.

Ngay sau đó, Phạm Thường Thắng cũng cười nói:

- Chủ tịch Chấn Bang, Cục Tài chính bên này, đồng chí Liễu Thanh Tuyền đảm nhận phó cục trưởng thường trực Cục Tài chínhđã nhiều năm. Lần này, đúng dịp có cơ hội, trường Đảng thành ủy mở một lớp huấn luyện cán bộ thanh niên cấp cục. Vì vậy, ý của thành ủy là chuẩn bị cử đồng chí Nhâm Dũng đi học. Như vậy, vị trí của Cục Tài chính sẽ khuyết một chỗ. Tôi thấy, hoàn toàn có thể để cho đồng chí Liễu Thanh tuyền đảm nhiệm.

Mặt khác, tôi thấy đồng chí Lưu Vệ trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân thành phố, thản nhiên trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân thành phố nhiều năm, có thể suy nghĩ điều chỉnh đảm nhiệm bí thư đảng ủy của thành phố Lương Khê. Ứng cử viên của trưởng ban thư ký thì sao? Tôi thấy đồng chí Dịch Quân rất thích hợp.

Phạm Thường Thắng liên tục đưa ra hai vấn đề nhân sự, đây đều là Nhiếp Chấn Bang không có cách nào từ chối. Cục Tài chính, nếu tài chính có thể nắm chắc trong tay, điều này đối với chính mình là nói, không nghi ngờ gì lợi ích rất lớn. Đầu tiên không cần nói đến vấn đề quy hoạc phát triển của bản thân chính là tài chính trong tay. Ở trong thành phố, không ít người cũng phải cân nhắc một chút, hay là không dám đắc tội với mình. Về phần trưởng ban thư ký thành phố, đây chính là vật kèm theo rồi.

Nhìn dáng vẻ trầm tư của Nhiếp Chấn Bang, vẻ mặt của Phạm Thường Thắng thản nhiên cười. Thần thái rất ung dung, tung ra như miếng mồi lớn như vậy, Phạm Thường Thắng không sợ Nhiếp Chấn Bang không đồng ý.

Quả nhiên, lúc này, Nhiếp Chấn bang trong lòng đang cân nhắc. Nhìn vẻ ung dung của Phạm Thường Thắng, trong lòng cũng bắt đầu dấy lên suy nghĩ, đem quyền lớn của Cục Tài chính thành phố nhường lại, năng lực của Phạm Thường Thắng đúng là đủ rồi. Xem ra, mục đích cuối cùng của Phạm Thường Thắng vẫn là việc của Hoàng Tuấn Sơn. Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Ừ, bí thư Phạm, tôi thấy, suy nghĩ này rất tốt. Đồng chí Nhâm Dũng cũng là một cán bộ tốt hiếm thấy. Sau khi đi học tập trở về, chỉ sợ cũng đem trọng điểm bồi dưỡng. Đồng chí Liễu Thanh Tuyền tôi hiểu rõ, năng lực về mọi phương diện đều rất nổi bật. Để cho đồng ý ấy nhận chức cục trưởng Cục Tài chính, tôi hoàn toàn không có vấn đề.

Phạm Thường Thắng giờ phút này mới lộ rõ ra, quả nhiên, vẻ mặt đó, ngay sau đó nói:

- Người anh em, tôi còn có một chuyện nữa muốn bàn với người anh em. Đồng chí Tuấn Sơn ban tổ chức, hôm trước có tìm tôi, nói là vì sức khỏe không tốt, muốn từ chức Trưởng ban Tổ chức, xin nghỉ hưu sớm. Nghĩ đến thời gian công tác của đồng chí Tuấn Sơn quả thực là dốc hết tâm sức, vì công việc tổ chức nhân sự của thành phố ta đã có cống hiến rất lớn. Sức khỏe cũng yếu rồi. Thông cản cho việc khó xử của đồng chí ấy, tôi cũng đồng ý lời thỉnh cầu. Ứng cử viên trưởng ban tổ chức, ý của tôi là nghĩ đến đồng chí Trần Hải Thanh phó trưởng ban tổ chức lên nhận chức.

Nghe những lời này, Nhiếp Chấn Bang nhíu mày. Thật không ngờ, Hoàng Tuấn Sơn lại có quyết tâm và quyết đoán như vậy. Bỏ qua tất cả chức vụ, xin nghỉ hưu sớm, đây chính là tự đoạn tuyệt tiền đồ chính trị của mình, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không chọn con đường này. Xem ra, đây cũng là ép hắn. Mặt khác, từ bên cạnh sự việc này cho thấy việc dính dáng đến Hoàng Tuấn Sơn cũng không nhỏ.

Lần này, Phạm Thường Thắng thật sự tiếp nhận chủ đề của ngày hôm nay:

- Chủ tịch Nhiếp, hiện nay, trong thành phố, có một số đồng chí lãnh đạo, chuyện bé xé ra to. Nắm được việc này không buông tay. Điều này rất không tốt. Đều là thành viên ban thường vụ. Đồng chí Hoàng Tuấn Sơn nắm rõ công việc tổ chức nhân sự, có lúc khó tránh khỏi đắc tội với một số người, cũng sẽ phạm phải một số sai lầm. Đến hôm nay đều đã sắp nghỉ hưu rồi. Tôi thấy, hoàn toàn có thể bỏ qua chuyện cũ, không cần phải cá chết lưới rách, không chết không thôi. Không biết chủ tịch Nhiếp có nghĩ giống tôi hay không?

Nói đến phần này đã là rất thẳng thắn, rõ ràng rồi. Hơn nữa, Phạm Thường Thắng cũng rõ ràng quan hệ giữa mình và Lôi Định Quốc không phải là ít. Hơn nữa, bối cảnh công tác của mình ở Ủy ban Kỷ luật trung ương, và có chút hương duyên với bí thư Tôn của Ủy ban Kỷ luật. Nếu tự mình ra mặt khuyên bảo, Lôi Định Quốc tự nhiên sẽ bán đứng mình mà buông tay. Cho nên, Phạm Thường Thắng mới tìm đến mình.

Nếu không phải là trước kia có quan hệ với Lôi Định Quốc, Nhiếp Chấn Bang sẽ không thực hiện giao dịch. Nhưng, hiện tại thì sao?

Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang cười nói:

- Bí thư Phạm, xin cho tôi nói thẳng. Ở một vài phương diện công tác, tôi cũng không nên nhúng tay vào, việc này tôi sợ là tôi bất lực.

Có những lời này là đủ rồi, nói không cần nói quá rõ ràng. Giọng của Nhiếp Chấn Bang trầm xuống, vẻ mặt của Phạm Thường Thắng thoáng chút trầm ngâm. Một lúc sau, mới cười gượng nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, nào, chủ tịch Nhiếp, trong khi ăn cơm chúng ta không nên nói đến công việc. Xin uống hai chén trà thay rượu.

Sự việc không khép lại, không khí tự nhiên sẽ không tốt lắm. Lúng túng ăn cơm xong, cũng không uống trà, rất nhanh. Phạm Thường Thắng ăn xong, lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng đứng dậy nói:

- Bí thư Phạm, tôi thấy hôm nay cứ như vậy, có cơ hội chúng ta lại tụ họp.

Nhìn bóng dáng Nhiếp Chấn Bang đi khỏi, vẻ mặt Phạm Thường Thắng sầm lại. Cuộc gặp lần này, coi như không vui mà tan rồi.
Bình Luận (0)
Comment