Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 396

Sau buổi gặp mặt không vui mà ra về với Phạm Thường Thắng, Nhiếp Chấn Bang vẫn không nghĩ nhiều chuyện như vậy. Nguyên tắc làm việc của hắn chính là như vậy. Để đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn, Nhiếp Chấn Bang tự nhận thấy vẫn chưa có bụng dạ đen tối như vậy, việc phi phạm nguyên tắc của chính mình vẫn là làm không được.

Nhìn đống giấy tờ trên bàn, sau khi tập đoàn dệt thành lập, Hoàng Giang Sinh ngược lại có chút bản lĩnh, nhân viên kinh doanh với số lượng lớn được trải rộng, tỉnh Giang Bắc cùng với tỉnh Giang Nam vốn là nơi ngành công nghiệp may mặc phát triển. Sau khi hiểu rõ vải của một số phục trang nhà máy cần, thực lực và sản xuất hùng hậu của tập đoàn dệt, vẫn là ký không ít hợp đồng, tập đoàn dệt đã đi vào quỹ đạo. Nhưng tập đoàn dệt ngược lại là đưa ra đường lối phát triển chuyên nghiệp hóa, liên quan đến công việc của phương diện khai thác bất động sản. Tập đoàn dệt còn mở đại hội cổ đông, toàn bộ cổ đông đã giơ tay biểu quyết, đồng ý cho công ty khác tiến hành triển khai, nhưng đầu tiên cần đảm bảo người thuê nhà đã phá dỡ và rời đi, đồng thời đảm bảo nhu cầu mua nhà của cán bộ công nhân viên tập đoàn dệt.

Tài liệu cuối cùng đưa tới cho Nhiếp Chấn Bang, nhìn mấy chữ được Thạch Hồng Ba phê duyệt bên trên văn bản:

- Mới Chủ tịch thành phố Nhiếp phê duyệt.

Nhiếp Chấn Bang cũng thoáng cười.

Thạch Hồng Ba năng lực không tệ, nhưng lại quá khôn khéo. Chuyện này, hắn với tư cách là chủ tịch thành phố được phân quản, y hoàn toàn có thể ‘gõ đầu’, nhưng lại đẩy về phía mình như vậy. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cầm lấy bút máy, ở bên cạnh chỉ thị viết:

- Tôn trọng quyết định của đại hội cổ đông tập đoàn dệt may. Đồng ý phương án của tập đoàn dệt may.

Chữ ký: Nhiếp Chấn Bang.

Đặt tài liệu này sang một bên, lại cầm lên một tập tài liệu. Lúc này, Dịch Quân cũng đi vào, trong tay cầm một tập tài liệu, đặt trên bàn nói:

- Chủ tịch, đây là bên Văn phòng Thành ủy gửi tài liệu tới. Sáng ngày mai một số vấn đề thảo luận của hội nghị thường vụ thông lệ, Chủ tịch xem qua một chút.

Đưa văn bản xong, Dịch Quân cũng lui ra ngoài, toàn bộ tài liệu cũng là hai trang, trang trước là một số nghiên cứu gì đó, ví như học tập đồng chí bí thư tỉnh ủy Thẩm Ngôn Thạc trong tinh thần bài phát biểu tiến trình đẩy mạnh toàn diện thị trường bậc trung của thành phố Lương Khê trong hội nghị tỉnh ủy lần thứ sáu vân vân...

Xem qua một chút, rồi lật tiếp, nhưng xem trang thứ hai, Nhiếp Chấn Bang nhíu mày. Đầu tiên là liên quan đến việc Hoàng Tuấn Sơn nghỉ hưu. Thảo luận nhân sự thứ hai không ngờ là về việc đề bạt bí thư quận ủy thành khu Lục Vũ đảm nhiệm chức phó giám đốc sở.

Thật không ngờ, động thái của Phạm Thường Thắng nhanh như vậy, ra sức thúc đẩy việc Hoàng Tuấn Sơn nghỉ hưu. Nói như vậy, chỉ cần Hoàng Tuấn Sơn thuận lợi về hưu trước khi hồ sơ đưa ra, căn cứ vào thông lệ, Lôi Định Quốc chỉ có thể là bỏ qua. Nếu không bỏ qua, Lôi Định Quốc phải gánh vác trách nhiệm và áp lực sẽ rất lớn. Bởi vì, làm tổn hại không chỉ là quy củ của thành phố Lương Khê mà là quy củ của toàn quốc.

Nói như vậy, bức bách tạo áp lực. Lôi Định Quốc không thể không buông tay.

Vấn đề thứ hai càng rõ ràng. Đây hoàn toàn là cây kim đối với chính mình, cán bộ cấp phó giám đốc sở nghe rất hay, nhưng ai cũng rõ ràng, đó chỉ là một chức vị ở bên cạnh chờ dưỡng lão. Tuy rằng có lên chức nhưng thực quyền vẫn là vừa đúng với bí thư quận ủy, có chút khác biệt. Hơn nữa về sau, tiền đồ của Lục Vũ cơ bản cũng chấm dứt.

Quan trọng hơn là, tồn tại quan hệ của Lục Vũ với mình trong việc cải tạo thành phố cũ. Đây mới là nơi trí mạng có thể khẳng định, Phạm Thường Thắng nhất định là nghe được âm thanh gì rồi, nếu không thì sẽ không một kích tất trúng như thế.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cầm điện thoại gọi:

- Chủ tịch Tân Thiên, buổi tối ngài có thời gian không? Gặp mặt một chút? À, cả bí thư Lôi, đồng chí Khai Bảo…nữa.

Sáng ngày thứ hai, trong phòng họp nhỏ của thành ủy thành phố Lương Khê, hội nghị thường vụ thông lệ mỗi nửa tháng một lần đúng hạn tiến hành. Giờ phút này, các ủy viên thường vụ có liên quan, tâm tính khác nhau.

Hoàng Tuấn Sơn giờ phút này cũng không có phong độ của ngày xưa, nhìn thấy Lội Định Quốc, trong ánh mắt của Hoàng Tuấn Sơn thoáng hiện lên vẻ tàn nhẫn và oán hận.

Bàn họp hình bầu dục, Phạm Thường Thắng lúc này ngồi ở vị trí trung gian, bên trái là Nhiếp Chấn Bang, bên phải là Chu Mài Thực, vị trí của Nhiếp Chấn Bang và Chu Mài Chân vừa hay là đối diện nhau.

Trầm ngâm một chút, Phạm Thường Thắng ho nhẹ một tiếng:

- Các đồng chí, trong khoảng thời gian này, thành phố Lương Khê xảy ra không ít sự việc, chấn động cả nước, thậm chí chấn động cả thế giới. Hội nghị thường vụ lần này, cũng là lần mọi người có mặt đông đủ. Lần này, trong đại hội thường vụ Tỉnh ủy lần thứ sáu, bí thư Ngôn Thạch một lần nữa nhấn mạnh, nên nắm chắc cơ hội trước mắt, thu hút đầu tư từ bên ngoài, tận dụng cục diện tốt trước mắt, khai thác đổi mới. Thành phố Lương Khê được cho là kinh tế hùng mạnh đứng thứ nhất toàn tỉnh, nhất định phải đặt công tác thu hút đầu tư lên hàng đầu, phải giải phóng tư tưởng, bước ra ngoài. Hấp dẫn rồi, tôi thấy hoàn toàn có thể suy xét, thu hút đầu tư và hiệu quả và đánh giá hiệu quả, nâng cao tính tích cực của cán bộ lãnh đạo cấp cao.

Sau khi nói xong lưu loát một quyển sách, Phạm Thườn Thắng nhấp một ngụm trà, lần nữa nói:

- Lần này, chủ yếu thảo luận hai vấn đề. Vấn đề thứ nhất: trưởng ban Hoàng bộ tổ chức, ngày trước có đến tìm tôi, đưa đơn xin về hưu. Trưởng ban Hoàng tôi hiểu rõ: cẩn trọng, tuân theo pháp luật. Tính tổ chức kỷ luật, tính nguyên tắc đều rất lớn, cán bộ như vậy rất khó. Nhưng vì nguyên nhân sức khỏe phải xin nghỉ hưu sớm. Tôi cũng có thể lý giải được. Xét đến Trưởng ban Hoàng cũng là cán bộ quản lý tỉnh, ý kiến của tôi là thành ủy nên thảo luận trước một chút, đưa ra một quyết nghị sau đó báo cáo với ban tổ chức tỉnh ủy.

Hạ giọng xuống một chút, Nhiếp Chấn Bang vẫn là liếc mắt nhìn Chu Mài Thực, lập tức nói:

- Bí thư Phạm, tôi đến nói vài lời.

Nghe thấy câu nói của Nhiếp Chấn Bang, sắc mặt của Phạm Thường Thắng đột nhiên thay đổi, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, che giấu một chút, lập tức cũng mỉm cười nói:

- Chủ tịch Nhiếp có ý kiến gì, đương nhiên có thể nói, đảng ta từ trước đến nay chính là coi trọng dân chủ.

Trưởng ban Hoàng phải về hưu, đây cũng là có thể hiểu được, sức khỏe không tốt. Nhưng,tôi thấy, trưởng ban Hoàng hoàn toàn không cần phải nghỉ hưu hoàn toàn, có thể xét tới sau khi từ chức, đến hội đồng nhân dân hoặc là Ủy ban mặt trận tổ quốc thành phố đảm nhận cấp phó. Nghỉ hưu, an dưỡng, được coi là người tổ chức lão thành. Trưởng ban Hoàng trên phuơng diện công tác tổ chức nhân sự kinh nghiệm phong phú, khi cần thiết vẫn là có thể cống hiến nhiều hơn nữa cho thành phố chúng ta.

Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:

- Phương án này cũng là đêm qua thảo luận ra.

Hiển nhiên, Hoàng Tuấn Sơn phải từ chức, bệnh tình chứng minh, đối với Hoàng Tuấn Sơn mà nói tuyệt đối không thành vấn đề, hơn nữa, mọi người đều là cán bộ tỉnh quản lý, với năng lực của Phạm Thường Thắng, làm cho Hoàng Tuấn Sơn nghỉ hưu là không thành vấn đề, do vậy quyết sách của Nhiếp Chấn Bang chính là lùi hai bước, dựa theo quy định. Hoàng Tuấn Sơn đi con đường này mới là phù hợp nhất, chỉ cần ở thành phố đề nghị, ở mặt tỉnh phân nửa sẽ tôn trọng ý kiến của thành phố, đến lúc đó, điều tra của Lôi Định Quốc cũng không ảnh hưởng.

Nghe những lời nói của Nhiếp Chấn Bang, các ủy viên thường vụ khác cũng không tiện nói cái gì nữa rồi, không khí hôm nay rất kỳ lạ, người kiên quyết yêu cầu về hưu, đối thủ ngược lại muốn cho ông ta tiếp tục công tác, tốt nhất vẫn là tiếp tục đảm nhiệm cương vị hiện tại.

Phạm Thường Thắng xem tình hình này, cũng lập tức đứng dậy, nắm trong tay tiến trình và tiết tấu của hội nghị thường vụ, lạnh nhạt nói:

- Một khi đã như vậy, tôi thấy, thẳng thắn thì giơ tay biểu quyết đi, ai đồng ý đồng chí Hoàng Tuấn Sơn về hưu thì giơ tay.

Nói xong, Phạm Thường Thắng tự mình bước lên một bước giơ tay, sau đó là Lý Quốc Hoa, Lý Tiểu Cần, Hoàng Tuấn Sơn, Hồ Hữu Tuyền, Ôn Ngọc Hòa. Tổng cộng sáu phiếu.

Số phiếu này vừa ra tới, vẻ mặt của Phạm Thường Thắng cũng trầm xuống, Hoàng Giang không ngờ không tỏ thái độ, điều này làm cho Phạm Thường Thắng cảm thấy bất ngờ.

Lập tức, giơ tay lên, Nhiếp Chấn Bang bên này vẫn là lấy vé phản đối, miễn cưỡng chiến thắng đám người Phạm Thường Thắng, kế tiếp bí thư quận ủy khu vực Quỹ Thành Lục Vũ biểu quyết bên trong. Phạm Thường Thắng vẫn là lấy tám phiếu ưu thế, thông qua thuận lợi Lục Vũ nhận được quyết định đảm nhiệm chức vụ cán bộ cấp phó giám đốc sở. Ghế bí thư quận ủy tạm thời trống, còn lại là do Lý Quốc Hoa phó chủ tịch thường trực thành phố, ủy viên thường vụ thành ủy tạm thời kiêm nhiệm.

Chiêu thức này vẫn là làm cho Nhiếp Chấn Bang có chút trở tay không kịp. Việc của Lục Vũ, trước hội nghị tự mình đã nghĩ đến rồi, dù sao cũng là một lần thăng chức, hơn nữa khu vực Qũy Thành bên này, mắt thấy thành cũ cải tạo muốn bắt đầu rồi. Không ít người nhìn quen mắt, điều Lục Vũ đi, cơ hội đã tới rồi. Mặc kệ cơ hội này có thể rơi vào tay mình hay không, chung quy là có cơ hội. Cho nên mới có tám phiếu ủng hộ. Ai cũng đều không ngờ tới chính Lý Quốc Hoa đi kiêm nhiệm.

Chỉ có Nhiếp Chấn Bang vẻ mặt trầm xuống, Phạm Thường Thắng tay này vẫn rất độc ác. Nếu đơn thuần chỉ là một bí thư quận ủy, chiến tích công lao, tự nhiên là chính mình chiếm phần lớn, mà hiện tại thì sao? Muốn đoạt chiến tích từ trên người Lý Quốc Hoa, thì rất khó khăn.

Tuy nói, mục đích của mình không hoàn toàn chỉ là vì thành tích, nhưng làm cho mình hao tâm tổn trí làm điều tra, làm quy hoạch, thu hút tài chính, muốn thành cũ cải tạo, công lao cuối cùng vẫn là toàn bộ đều bị đối thủ của mình đạt được, bất cứ ai cũng đều không nghĩ ra.

Nhưng sự việc đã như vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng không có cách nào khác, chỉ có thể nghĩ cách khác.

Lúc này, Phạm Thường Thắng nhìn tới mình hòa nhau một ván, sắc mặt được xem là dễ nhìn hơn nhiều rồi. Ngay lập tức cũng đứng dậy, trầm giọng nói:

- Một khi đã như vậy, cuộc họp hôm nay tới đây thôi, tan họp.

- Lãnh đạo lão thành, ông chủ, lần này, Ngài không thể mặc kệ tôi,cục công an thành phố chúng ta không ít xe cảnh sát đều là hai miệng Jeep kiểu cũ, đã sớm phải đổi rồi. Lần này, Ngài bất kể như thế nào cũng phải phê chuẩn cho tôi một ít tài chính. Tôi cũng không muốn nhiều, bốn triệu là được rồi.

Trong văn phòng của Nhiếp Chấn Bang, vẻ mặt khắc khổ của Trần Nhạc cũng thể hiện vô lại.

- Bốn triệu?

Nhiếp Chấn Bang cũng bị bộ dạng của Trần Nhạc làm cho hồ đồ rồi. Cười mắng nói:

- Trần Nhạc, gan anh càng lúc càng lớn, miệng này mở ra thật không nhỏ. Bốn triệu là được rồi, anh cho rằng tài chính thành phố chỉ cần phụ trách gánh nặng của cục công an hay sao? Năm ngoái, tiền phạt của cục thành phố các anh vẫn chưa nộp đến hơn mười triệu,anh làm sao không lấy ra? Phúc lợi vẫn là là tốt rồi, nhà nước vẫn là không có tiền. Nhiều nhất hai triệu, anh có lấy hay không? Phần còn thiếu, tự anh nghĩ cách, cơ quan cấp pháp còn thiếu tiền dùng, nói ra, ai tin?

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng là bị Trần Nhạc àm cho hồ đồ rồi. Nhưng, nguyên nhân chủ yếu không phải là vì Trần Nhạc và mình là người trong nhà, nếu đổi lại là người khác, Nhiếp Chấn Bang vẫn là muốn chú ý hình tượng.

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang nhận báo cáo xin tài chính của Trần Nhạc. Xoẹt, xoẹt, xoẹt, bên trên phê chuẩn một câu: “ xin cục trưởng cục tài chính cấp phát.”

Nhận lấy mẩu giấy nhắn, Trần Nhạc xúc động đi ra ngoài, nhưng không đến hai ngày, một lần nữa Trần Nhạc lại tới văn phòng của Nhiếp Chấn Bang.

Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Trần Nhạc vẫn là vẻ mặt đau khổ nói:

- Chủ tịch, xem ra thằng nhóc Nhâm Dũng này theo tôi đi lên rồi. Hai ngày nay rồi, nói không chủ đích như nhau, hôm nay sau khi đưa cho tôi ba trăm ngàn thì không thấy người đâu. Xem điệu bộ của hắn là không chuẩn bị tiền cho tôi rồi.

Nghe những lời nói của Trần Nhạc, Nhiếp Chấn Bang nhướn mày, trầm giọng nói:

- Lão Trần, rốt cục là có chuyện gì? Anh ngồi xuống cho ta, từ từ nói.

Hóa ra, Trần Nhạc cầm mẩu giấy của Nhiếp Chấn Bang đến cục tài chính thành phố. Là cục trưởng cục công an thành phố, Trần Nhạc trực tiếp đến gặp Nhâm Dũng, đưa cho mẩu giấy của Nhiếp Chấn Bang. Hóa ra, Trần Nhạc cho rằng nắm rõ sự việc, nhưng điều làm cho Trần Nhạc không ngờ là Nhâm Dũng vẻ mặt khó coi nói với Trần Nhạc, hiện tại trong tài khoảng của cục tài chính thành phố không có tiền.

Sau đó, Trần Nhạc sai một số người bao vây chặn đánh Nhâm Dũng, đây mới không dễ dàng lấy ba trăm ngàn từ trong tay Nhâm Dũng.

Phải nói rằng mẩu giấy của chủ tịch thành phố đã chỉ thị rồi, vẫn có trường hợp không lấy được tiền, cũng không phải là không có, nhưng trường hợp đó thông thường đều là ẩn tính ước định giữa chủ tịch thành phố và cục tài chính. Mẩu giấy đó có chỉ thị không giả, nhưng chủ tịch thành phố lại cũng không muốn cho. Cái đó và bây giờ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Trầm tư một chút, ngẩng đầu nhìn Trần Nhạc nói:

- Tô Trần, việc này, anh đừng nói rộng, việc tiền bạc không nên nóng vội, từ từ thôi. Hôm nay, anhi hãy về trước đi.

Sau khi tiễn Trần Nhạc, thần sắc của Nhiếp Chấn Bang cũng nghiêm trọng hơn. Việc liên tiếp phản kích lần này của Phạm Thường Thắng vẫn là vô cùng tàn nhẫn và mãnh liệt. Đầu tiên, làm cho Lý Quốc Hoa chiếm lấy vị trí khu vực Qũy Thành, làm loạn bố cục của mình. Bây giờ, không ngờ giữ mình mắc kẹt từ cục tài chính. Phải biết rằng, mình không phải là bí thư thành ủy, là chủ tịch. Nếu là bí thư thành ủy, tài chính có ở trong tay hay không, còn dễ nói, dù sao cũng là sự việc của đảng ủy mà mình là chủ tịch thành phố, tài chính chặt đứt rồi, vậy thì nửa bước khó đi rồi.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cầm điện thoại bấm số của Lưu Vệ Quân nói:

- Trưởng ban thư ký Lưu? Anh thông báo với cục tài chính bên kia, sáng ngày mai tôi đến cục tài chính điều tra nghiên cứu.
Bình Luận (0)
Comment