Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 407

Bảy ngày sau công bố tuyên nhiệm, rất nhanh qua đi. Kiểu công bố này nếu không phải là cán bộ cấp cao được dân bầu, về cơ bản cũng chỉ là một người đi ngang qua sân khấu mà thôi.

Sau bảy ngày đó, Trưởng ban Tổ chức Thành ủy Tôn Minh Hạo đích thân đến hộ tống đưa Lưu Vệ Quân đến nhậm chức, Dịch Quân cũng thuận lợi thế chân chức vụ của Lưu Vệ Quân. Trở thành trưởng ban thư ký văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê.

- Chủ tịch, đây là tài liệu mấy người ứng tuyển vị chí thư ký ngài muốn, ngài xem qua một chút. Ngoài ra bên này là tài liệu của buổi sáng ngày mai, lúc tám giờ sáng tiến hành lễ khởi công đổi mới đô thị ở bên tập đoàn dệt may.

Dịch Quân đi vào văn phòng, đặt hai bản tài liệu lên bàn, rất quen thuộc rót cho Nhiếp Chấn Bang một cốc trà nóng. Mặc dù Dịch Quân đã là Thư ký trưởng rồi, nhưng trước khi thư ký mới của Nhiếp Chấn Bang vẫn chưa ai làm, Dịch Quân vẫn đảm nhận công việc thư ký, không chút vội vàng.

Tác phong này khiến Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng, không kiêu ngạo không nóng vội cũng không khinh cuồng đắc chí như thời niên thiếu. Trước sau như một luôn giữ thái độ khiêm tốn, đây cũng là điểm mình thích ở Dịch Quân và cũng là lý do chính mà mình đã sẵn sàng bỏ công bồi dưỡng và nâng đỡ Dịch Quân.

- Ừ, để lên bàn đi. Dịch Quân thời gian này, trước khi có thư ký mới, có thể sẽ vất vả cho cậu đấy, một đống việc của Ủy ban nhân dân cần cậu làm, còn phải lo cho tôi ở bên này.

Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói.

Thay đổi địa vị thân phận khiến cho khẩu khí của Nhiếp Chấn Bang cũng có sự thay đổi. Xưng hô cũng thay đổi, trước đây gọi là Tiểu Dịch bây giờ chuyển thành Dịch Quân. Điều này không phải là nói quyền lực của Nhiếp Chấn Bang, với quan hệ giữa Nhiếp Chấn Bang và Dịch Quân, đừng nói Dịch Quân bây giờ vẫn chỉ là cấp cục trưởng, cho dù là cấp cục trưởng, Nhiếp Chấn Bang gọi Tiểu Dịch, e rằng cũng không có vấn đề gì. Trên thực tế, cách gọi như thế cũng là vì Nhiếp Chấn Bang nghĩ cho Dịch Quân.

Dù sao cũng là lãnh đạo rồi, còn gọi là Tiểu Dịch cũng không thích hợp, hình ảnh lãnh đạo nhất định phải giữ gìn.

Không nhìn Dịch Quân nữa, sự chú ý của Nhiếp Chấn Bang đã để vào ba tập tài liệu để trên mặt bàn, tập tài liệu trên cùng, Nhiếp Chấn Bang coi trọng nhất. Vị trí để của tài liệu, đó cũng là có chủ ý. Trên trước nhất đương nhiên là Dịch Quân thấy quan trọng nhất.

Đưa mắt nhìn qua, cái tên này khiến Nhiếp Chấn Bang có chút quen thuộc, Hoàng Húc Dương, xem tiếp tuổi, ba mốt tuổi, lớn hơn mình hơn ba tuổi ở hồ sơ bên cạnh. Một tấm ảnh chân dung, tướng mạo hình như có chút non nớt. Làm cho Nhiếp Chấn Bang rùng mình, người này không phải là bạn học đã ở cùng ký túc với mình ở khoa Trung văn, trường đại học Bắc Kinh sao ?

Tuy rằng cả đời này, mình ở ký túc xá rất ít. Cả bốn năm cộng lại không đến một tháng. Nhưng kiếp trước mình rất nhớ, lúc này cánh cửa trí nhớ đã mở ra, giống như thủy triều dâng lên, ký ức trong trí nhớ hiện ra. Còn nhớ Hoàng Húc Dương mặc dù sau khi tốt nghiệp đã bị điều về quê ở Lương Khê. Nhưng sau đó đã bặt vô âm tín, bây giờ nhìn lại tốt nghiệp đã bảy năm rồi. Hoàng Húc Dương vẫn chỉ là một nhân viên bình thường của phòng thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, thậm chí ngay đến cả chế độ đãi ngộ nhân viên chủ nhiệm cũng không được giải quyết. Cả đời này đương nhiên sẽ không có chuyện thăng cấp rồi.

Lật sang trang sau chính là lý lịch tóm tắt của Hoàng Húc Dương, vừa nhìn tên trường tốt nghiệp quả nhiên là những chữ quen thuộc. Tốt nghiệp cùng khóa 90 khoa Trung văn, trường đại học Bắc Kinh. Đám người Nhiếp Chấn Bang nhập học vào mùa thu năm 86, tốt nghiệp vào mùa hè năm 90. Thông thường đều tình theo năm tốt nghiệp, đương nhiên cũng tính theo thời gian vào nhập học. Ở đây theo quy định của trường đại học Bắc Kinh đều quen gọi là khóa 90.

Xem đến đây, Nhiếp Chấn Bang đã không cần phải xem tiếp nữa. Xác định chắc chắn Hoàng Húc Dương là bạn học của mình rồi. Phía sau tài liệu đính kèm là một tác phẩm của Hoàng Húc Dương, lúc này Nhiếp Chấn Bang lại xem rất kỹ.

Đề tài của tác phẩm rất bình thường, đây là một bản dự thảo bài phát biểu, về báo cáo công tác trong Ủy ban nhân dân thành phố.

Trong tác phẩm có liên quan đến dữ liệu kinh tế và một loạt các con số thay đổi của những vấn đề gì đó. Nhiếp Chấn Bang đã không có bất kỳ ngạc nhiên nào. Những thứ này bên văn phòng lưu trữ hồ sơ của Ủy ban nhân dân thành phố cũng có. Chỉ cần kiểm tra một chút, dễ dàng có thể tìm thấy. Cái này không thể cho là tài năng, nhưng trong tác phẩm dùng một số từ lại khiến cho nhiếp chấn ban có cảm giác được mở rộng tầm nhìn. Rốt cuộc là bạn học cùng lớp, Hoàng Húc Dương có nền tảng sâu rộng về kiến thức văn học làm cho Nhiếp Chấn Bang cũng rất khâm phục.

Đơn thuần chỉ từ tác phẩm này mà thấy, Hoàng Húc Dương cũng được coi là một người đủ điều kiện ứng cử, thậm chí có thể nói là một thư ký xuất sắc. Nhưng tốt nghiệp nhiều năm như vậy rồi, tâm tính và tâm lý của Hoàng Húc Dương không hề thay đổi.

Về mặt tính cách như thế nào, đây mới là điều quan trọng, chọn thư ký không phải là một chuyện đơn giản. Chọn thư ký thậm chí còn phải thận trọng và chặt chẽ hơn chọn vợ.

Bà xã không chọn tốt, tính cách không hợp còn có khả năng ly hôn. Nhưng nếu thư ký chọn không tốt, nhẹ là ảnh hưởng đến tiền tài của bản thân mình, còn nặng thậm chí không chừng những gì hiện có cũng có thể bị mất hết.

Sau khi nhìn thấy Hoàng Húc Dương, hai tập tài liệu ở dưới, Nhiếp Chấn Bang đã không còn muốn xem nữa rồi. Cho dù chuyện này đối với người khác mà nói có lẽ là không công bằng, nhưng trong cơ chế, từ trước tới giờ chưa từng có chuyện công bằng.

- Xem ra còn phải gặp mặt một chút mới được.

Nhiếp Chấn Bang suy nghĩ nói. Sau đó ngửng đầu hướng ra bên ngoài phòng làm việc nói:

- Thư ký trưởng Dịch, vào đây một chút.

Mặc dù Dịch Quân bây giờ đã là Thư ký trưởng rồi, nhưng vẫn rất nhanh đã đi vào, anh mắt nhìn chằm chằm Nhiếp Chấn Bang, gật đầu nói:

- Chủ tịch, ngài gọi tôi.

Nhiếp Chấn Bang mỉm cười gật đầu, sau đó cầm tập tài liệu trên bàn lên đưa cho Dịch Quân Nói:

- Ừ hai bộ hồ sơ phía sau cũng không cần xem nữa rồi. Hoàng Húc Dương, lý lịch của người này cũng rất được. Ba mốt tuổi, tuổi tác cũng rất phù hợp, đã công tác được 7, 8 năm còn là nhân viên bình thường, khía cạnh nào cũng làm rồi. Người như vậy rất thích hợp đảm nhận chức vụ này. Sẽ không có thái độ kiêu ngạo và kích động của thiếu niên đắc chí.

Lời nói của Dịch Quân luôn luôn rất ngắt gọn, hơn nữa Dịch Quân cũng biết tiến biết lui. Bản thân đối với người tên Hoàng Húc Dương này cũng rất hài lòng, không kiêu ngạo không nóng nảy, tác phong rất điềm tĩnh, là một tay cao thủ viết văn chương.

Nhưng mình và anh ta không quen không biết, có thể làm như vậy hoàn toàn là nhìn trên khía cạnh mến mộ tài năng chứ không có cách nhìn gì khác. Lúc này lại không thể nói gì nữa, hơn nữa tính cách của Nhiếp Chấn Bang kiên định, không phải là người thay đổi bời ảnh hưởng của người khác. Lúc này nói thêm trái lại sẽ khiến cho Nhiếp Chấn Bang ghét, cho nên Dịch Quân trước giờ cũng không nói nhiều, chuyên tâm làm tốt công việc của mình là được.

Vào lúc Nhiếp Chấn Bang quyết định người được chọn, bên thư ký cũng đang bàn luận chuyện này. Trong văn phòng lớn, phòng của các nhân viên bình thường, sáu người ngồi trong một văn phòng làm việc.

Bấy giờ trong phòng làm việc, trước bàn làm việc gần cửa sổ. Một người thanh niên tuổi chừng hai lăm hai sáu tuổi quay đầu lại, cười nói:

- Các anh em, các anh nói lần này Thư ký trưởng Dịch Quân đã có được vị trí đúng như mong muốn, vị trí thư ký của ông chủ lớn này đã chở thành ghế trống rồi. Lần này trong thành phố chúng ta, ai sẽ trở thành người may mắn đây?

- Anh Đàm, tôi thấy có tới tám chín phần sẽ là anh, phòng chúng ta luận về học lực anh và anh Hoàng là tốt nhất, đều là tốt nghiệp chính quy, nhưng anh Hoàng về tuổi tác không có ưu thế bằng anh Đàm.

Bên cạnh, một thanh niên có phần thích thú nói xong đã cười ha ha lên.

Lúc này Hoàng Húc Dương không có ở đây, người này mới dám nói như vậy.

Bên cạnh một người thanh niên khác cũng phụ họa nói:

- Chuyện này là đương nhiên, ông cụ của anh Đàm là người đứng đầu của cục Công thương thành phố chúng ta, có mối quan hệ này Sếp lớn thế nào cũng phải suy xét đến.

Mấy câu nói tâng bốc này làm cho người thanh niên họ Đàm rất vui mừng, trên mặt lại giữi thái độ khiêm tốn, xua tay nói:

- Đừng nói thế, Chuyện này là chuyện không nên nói lung tung.

Bố của người thanh niên họ Đàm là cục trưởng cục công an thành phố Bình Đức Lễ cho nên những người này mới tâng bốc như vậy. Người thanh niên lại bắt đầu nói, nói tiếp theo đề tài câu chuyện:

- Anh Thiền anh việc gì phải khiêm tốn vậy, anh nghĩ xem nếu như Sếp lớn chọn vị trí đó, sếp lớn còn trẻ hơn người đó, có đi ra ngoài mọi người còn cho rằng anh ta mới là chủ tịch. Tại sao sếp lớn lại không chọn một người trẻ hơn chứ.

Tuổi tác thực sự là điểm yếu của Hoàng Húc Dương, nhưng những người này đã quên một điểm, không tính đến chuyện tuổi tác con người ta vẫn còn có phong thái đây là một khía cạnh khác.

Lúc này hai người trẻ tuổi này tung người hứng, chút nữa đem chàng trai họ Bình nâng lên tận trời cao rồi. Lúc này bên ngoài Hoàng Húc Dương đẩy cửa đi vào, chàng trai họ Đàm cố ý ho khan một tiếng nhắc nhở mọi người không nên tiếp tục nói mấy chuyện này nữa.

Hoàng Húc Dương cao khoảng một mét bảy ba, bộ dạng gầy gò, da hơi ngăm đen nhìn có vẻ không giống người làm việc trong văn phòng. Tám năm làm việc con đường phía trước mù mịt, lúc tốt nghiệptất cả sự hăng hái đó sớm đã không còn nữa.

Đi vào phòng làm việc nhìn bộ dạng lén lút của ba người, Hoàng Húc Dương đã biết những người này có lẽ đang nói gì sau lưng mình.

Đối với những chuyện như thế này Hoàng Húc Dương sớm đã quen rồi. Mấy năm trước cả thành phố Lương Khê trong Ủy ban nhân dân thành phố có mỗi mình là sinh viên hệ chính quy trường đại học Bắc Kinh. Mỗi lần chọn thư ký mọi người đều cho rằng mình nhất định sẽ được chọn, đáng tiếc lần nào cũng không được chọn. Hoàng Húc Dương sớm đã mất đi lòng tin rằng mình sẽ được chọn rồi.

Khi đó tinh thần phấn chấn, mạnh mẽ. Bây giờ Hoàng Húc Dương cũng đã không còn tâm trạng này rồi. Lắc lắc đầu, lần này vị trí thư ký Chủ tịch thành phố Hoàng Húc Dương vốn đã không có chút hy vọng nào. Cầm tập tài liệu trên bàn Hoàng Húc Dương liền bắt tay vào công việc.

Bỗng nhiên cửa văn phòng làm việc bị người từ bên ngoài đẩy vào, trưởng phòng thư ký Dương Kim Khoa đã nở nụ cười đi vào trong, nhìn chung quanh khắp một lượt, cuối cùng ánh mắt nhìn vào Hoàng Húc Dương, mỉn cười nói:

- Húc Dương, tôi biết ngay mà, cái tên tiểu tử cậu bao giờ cũng một bước lên trời.

Nghe lời nói của Dương Kim Khoa, Hoàng Húc Dương giật mình đứng dậy, trong ánh mắt thể hiện vẻ khó tin. Lúc này Hoàng Húc Dương không thể tin được đây là sự thật.

Nhưng thái độ của Dương Kim Khoa đã làm cho Hoàng Húc Dương chắc chắn chuyện này. Thường ngày trưởng phòng Dương của phòng thư ký đã có khi nào hoà nhã dễ gần như vậy đâu.

- Trưởng phòng Khoa, anh nói là.

Hoàng Húc Dương vẫn chưa dám tin, thái độ nhã nhặn lời nói khiêm tốn hoàn toàn như trước đây.

Điều này làm Dương Kim Khoa rất hài lòng. Đây mới là người có tài, không tự kiêu không nóng vội. Nếu là người khác sợ là đã vênh lên rồi.

Ngay sau đó ánh mắt của Dương Kim Khoa quay sang nhìn những người khác, trầm giọng nói:

- Nhìn đi, các cậu hãy nhìn biểu hiện điềm tĩnh này của Húc Dương sau này các cậu đều phải học hỏi điểm này của thư ký Húc đấy.

Nhìn thấy bộ dạng giáo huấn mọi người của Dương Kim Khoa, Hoàng Húc Dương khẳng định đây không phải là Dương Kim Khoa thay đổi tính cách chứ. Lúc này chỉ nghe thấy Dương Kim Khoa nói lại:

- Húc Dương, tôi chính thức thông báo với cậu, vừa rồi trưởng ban thư ký Dịch gọi điện tới bảo cậu bây giờ đi trình diện trước chủ tịch Nhiếp. Bắt đầu từ hôm nay cậu tạm thời đi theo chủ tịch Nhiếp một thời gian.

Điều này… điều này có nghiã là mình đã là thư ký của Chủ tịch thành phố rồi sao? Hoàng Húc Dương ngây người ra.!.
Bình Luận (0)
Comment