Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 408

Nhìn bộ dạng phấn khích của Hoàng Húc Dương, Dương Kim Khoa cũng có thể hiểu, từ một nhân viên văn thư bình thường một bước trở thành thư ký của chủ tịch thành phố. Tuy rằng vẫn chưa được chủ tịch thành phố công nhận nhưng có thể là người đầu tiên có thể đi, đây chính là đã nắm bắt cơ hội. Biểu hiện tốt, có được sự công nhận, sau này cấp bặc nhất định sẽ được thăng cấp. Tuy rằng không thể một chốc một lát đã được đề bạt thành phó trưởng ban thư ký, ít nhất thư ký Khoa với vị trí phó trưởng phòng thư ký là chắc chắn.

Quan trọng nhất là sau khi trở thành thư ký của chủ tịch thành phố, chính là người đại diện cho chủ tịch thành phố, chẳng sợ cấp bậc không cao. Những người đứng đầu các cục thành phố toàn bộ cán bộ cấp dưới của các quận còn dám xưng hô là anh em sao? Thư ký thuộc loại cấp bậc không cao nhưng quyền lực lớn tương đương một chức vụ.

Dương Kim Khoa đã đi đến bên cạnh Hoàng Húc Dương, vỗ vai Hoàng Húc Dương một cách thân thiết, cười nói:

- Húc Dương sửa soạn một chút, đến gặp chủ tịch Nhiếp hãy biểu hiện tốt. Sau này phòng thư ký nhờ vào cậu làm cho vẻ vang rồi.

Đợi sau khi Dương Kim Khoa đi khỏi, mấy người thanh niên tại phòng vẻ mặt đều lấy làm lạ. Người thanh niên họ Đàm trong ánh mắt thoáng hiện lên sự đố kỵ và thù hận. Nhưng đã không còn cách gì, ông già mình có là gì chẳng qua chỉ là cấp cục trưởng cục Công thương thành phố. Chuyện này về sau mình chỉ e phải gọi Hoàng Húc Dương là chú Hoàng rồi.

Tuy nhiên trong khoảng thời gian ngắn khó có thể chập nhận sự thật này, nhưng sau một lúc Hoàng Húc Dương đã nhanh chóng trở về bình thường, tám năm tôi luyện, tâm lý của Hoàng Húc Dương cũng đã đạt tới một cấp độ ̣rất cao. Tuy không nói trình đạt đến mức giang sơn sụp đổ trước mắt sắc mặt cũng không chút thay đổi.

Nhưng tám năm làm việc trong cơ chế này, Hoàng Húc Dương cũng ít nhiều gặp qua thiếu niên đắc chí và mã thất tiền đề (ngẫu nhiên có sai sót mà thất bại - DG).

Thái độ sớm đã đạt đến mức độ cứng cỏi.

Trở thành thư ký, bây giờ nói vẫn còn quá sớm. Hoành Húc Dương cũng không phải là trẻ con, rất rõ trước khi chưa có được sự công nhận của chủ tịch Nhiếp, tất cả mọi thứ đều là hư danh mà thôi.

Nghĩ đến đây Hoàng Húc Dương thu dọn qua bàn làm việc của mình một chút, từ trong ngăn tủ nhỏ bên cạnh bàn làm việc đã lấy ra chiếc cặp của mình.

Là một chiếc cặp kiểu dáng rất cũ, kiểu sách tay màu đen, bên ngoài làm bằng da. Rất nhiều chỗ lớp sơn đã bị chóc ra, nhìn có vẻ có chút loang lổ.

Đây là chiếc cặp táp dành dụm hai tháng tiền lương sau khi tốt nghiệp mới mua được, Nhớ năm đó tưởng tượng có thể cầm chiếc cặp táp này, bưng tách trà của cấp trên, theo cấp trên xuống xã thị sát, báo cáo với cấp trên. Tiếc là cặp đã mua rồi sự thật quả thật hết sức tàn khốc. Cứ đợi ngày đó thế mà đã chờ đợi tám năm rồi, chiếc cặp đã không còn đẹp như năm xưa nữa rồi.

Sau khi hồi tưởng lại cảm xúc ngày xưa, Hoàng Húc Dương bước nhanh ra khỏi phòng thư ký thẳng đến thang máy lên tầng mười một. Khoảnh khắc bước ra khỏi thang máy. Tuy là cảm xúc tám năm trước của Hoàng Húc Dương đã không còn nhưng vẫn có chút căng thẳng.

Đứng trước cửa nhìn năm chữ trên cửa phòng “Văn phòng của Chủ tịch thành phố”, trong lòng của Hoàng Húc Dương cũng hết sức lo lắng, trên chán toát ra những giọt mồ hôi.

Gõ cửa. Bên trong lập tức truyền ra giọng nói:

- Mời vào.

Vừa vào đến cửa, Dịch Quân liền đứng lên nhìn Hoàng Húc Dương. Dịch Quân hết sức nhiệt tình gật đầu nói:

- Húc Dương đến rồi à, mau vào trong chủ tịch cũng đang chờ anh.

Nói rồi Dịch Quân đã gõ cửa phòng của Nhiếp Chấn Bang, đẩy cửa thò đầu vào trong nhỏ tiếng nói:

- Chủ tịch thành phố, đồng chí Hoàng Húc Dương đã đến rồi.

Nghe câu nói của Dịch Quân, Nhiếp Chấn Bang cũng ngồi ngay ngắn người lại, ngay sau đó gật đầu nói:

- Ồ! Mời anh ấy vào đi.

Nhìn Hoàng Húc Dương đứng trước mặt mình, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang rất soi xét. Điều này khiến Hoàng Húc Dương có chút lo lắng. Nhiếp Chấn Bang lúc này lại cười phá lên, quả nhiên là cậu ta không sai, tuy rằng đã tám năm trôi qua, đã thay đổi rất nhiều nhưng dung mạo vẫn còn có thể tìm thấy rất nhiều nét khi còn trẻ.

Vẫy tay ra hiệu chỉ chiếc ghế phía trước nói:

- Đồng chí Hoàng Húc Dương phải không, mời ngồi.

Nhìn Hoàng Húc Dương gật đầu ngồi xuống, rât im lặng, ngồi chưa được nửa phần chiếc ghế sô pha. Nhiếp Chấn Bang cũng thầm gật đầu, tám năm tôi luyện quả nhiên là có thể làm cho người ta thay đổi rất nhiều. Nhưng bộ dàng hiện tại của Hoàng Húc Dương rất tốt, thân là một thư ký cần phải chịu được rất nhiều sự cám dỗ, con người muôn hình muôn vẻ, cán bộ trong thể chế, lãnh đạo cơ sở, đối thủ chính trị thậm chí là những thương nhân trong xã hội chắc chắn đều muốn thông qua thư ký đây là một mắc xích. Từ đó có được mối quan hệ với chủ tịch, nếu là người hấp tấp chắc chắn là không thể được. Đây cũng là lý do Nhiếp Chấn Bang chọn Hoàng Húc Dương.

Ngay sau đó Nhiếp Chấn Bang đã cười nói:

- Húc Dương cứ tự nhiên, ở đây không có người ngoài, anh thật sự không nhớ ra tôi sao, nếu không phải đã xem qua hồ sơ của anh thật sự không dám chắc chắn.

Bây giờ nhìn thấy anh tôi mới chắc chắn khẳng định.

Câu nói này đã khiến cho Hoàng Húc Dương lập tức ngửng đầu lên, rất kinh ngạc nhìn Nhiếp Chấn Bang.

Hoàng Húc Dương trầm ngâm một lúc cũng không dám khẳng định nói:

- Cậu…chúng ta từng học cùng lớp đúng không?

Nhiếp Chấn Bang gật đầu một cái, không cần nói mình cũng đã biết ý của Hoàng Húc Dương nói, câu cuối cùng chắc chắn là sinh viên bí ẩn đó.

Giờ phút này nghe thấy lời xác nhận của Nhiếp Chấn Bang, Hoàng Húc Dương ngược lại không hề biểu hiện ra quá vui mừng. Điểm này lại càng làm cho Nhiếp Chấn Bang hài lòng. Trong hoàn cảnh bình thường, người thất vọng gặp chuyện này, đột nhiên bây giờ phát hiện nhân vật quan trọng trong thành phố, người đứng đầu Ủy ban nhân dân thành phố, nhân vật thứ hai trong Thành ủy không ngờ là bạn học của mình, hầu hết đều sẽ có ba kiểu tâm trạng vui mừng. Là bạn học của mình như vậy về sau không phải dễ dàng mình rồi sao?

Nhưng lúc này Hoàng Húc Dương vẫn chú ý cẩn thận hoàn toàn như lúc trước, điểm này Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng. Hoàng Húc Dương bây giờ có thể đảm đương trọng trách quan trọng rồi.

Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang cũng nhẹ nhàng nói:

- Húc Dương, làm thư ký cho bạn học cũ, tôi biết đó là áp lực lớn, đã từng cùng là bạn học ngang hàng lại bỗng nhiên trở thành cấp trên, sự thay đổi vai trò này cũng cần khoảng thời gian nhất định để quen dần. Nhưng tôi tin anh có thể làm được, về mặt bản lĩnh hành văn, tôi tuyệt đối tin tưởng, người đi ra từ lớp Trung văn 2.

Không có một người nào là nhút nhát, về công việc thư ký hãy học hỏi nhiều hơn ở Trưởng ban thư ký Dịch, cậu ấy là thư ký lâu năm rồi, có kinh nghiệm có thể bớt cho cậu ít phải đi đường vòng. Đợi chút cậu tìm Trưởng ban thư ký Dịch lấy chìa khóa, buổi tối nếu không ngại tôi đến nhà cậu ăn cơm.

Nghe được những lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Hoàng Húc Dương lập tức đã gật đầu nói:

- Chủ tịch tôi biết rồi, ngài đang bận tôi xin phép ra ngoài trước.

Nhìn Hoàng Húc Dương đi ra một cách cung kính, trên mặt Nhiếp Chấn Bang lần thứ hai hiện vẻ khen ngợi, tài năng có thể bồi dưỡng. Rõ ràng biết mình là bạn học cũ, tuy rằng mình ít khi đến trường nhưng phần tình nghĩa bạn học này làm sao có thể xoá bỏ. Trên quan trường cùng quê hương, cùng trường học còn có quan hệ qua lại huống chi còn là bạn cùng lớp, cùng ở trong ký túc xá, tình cảm như vậy. Nhưng Hoàng Húc Dương lại tuân thủ nghiêm ngặt quan niện thứ bậc cao thấp, điểm này cũng đủ để cho người khác nhìn với con mắt khác, đồng thời trong lòng Nhiếp Chấn Bang trái lại không giống như biểu hiện ra bên ngoài. Sau khi Hoàng Húc Dương đi ra, Dịch Quân cũng chủ động lấy chùm chìa khóa từ trong ngăn bàn giao vào tay cho Hoàng Húc Dương, giới thiệu nói:

- Húc Dương đây là chìa khóa của văn phòng làm việc, đây là chìa khóa của phòng nghỉ, đây là chìa khóa của phòng lưu trữ, vệ sinh văn phòng hàng ngày đều phải làm.

Buổi tối chủ tịch Nhiếp thích làm thêm giờ, bên phòng lưu trữ có một phòng bếp nhỏ có thể nấu chút mì gà hay cái gì đó. Ngoài ra đây là điện thoại của Dương Thanh Sơn lái xe, đây là thông tin Thành ủy…Bên trên có lãnh đạo bộ máy Thường vụ Thành ủy và nhân vật số 1 của cấp huyện. Đây là di động của Chủ tịch thành phố, công khai bên ngoài, anh cầm đi.

Nghe Dịch Quân giới thiệu, Hoàng Húc Dương cũng thật sự thấy được làm một thư ký không phải đơn giản chỉ cần có cần viết một số tác phẩm là được.

Lập tức Hoàng Húc Dương từ trong cặp táp của mình lấy ra một cuôn sổ tay ghi chi tiết lại tất cả mọi việc cần chú ý, điều này làm Dịch Quân rất hai lòng, ở bên cạnh nói:

- Ghi lại cũng tốt, trí nhớ tốt không bằng ghi chép lại.

Nói rồi Dịch Quân lại nhìn Hoàng Húc Dương nói:

- Theo tôi được biết anh vẫn chưa được phân nhà ở phải không. Như vậy đi, hiện giờ cũng đã đi theo chủ tịch rồi, ở đây, Viện chính trị này còn có một số phòng có hai phòng ngủ, anh chuyển đến ở tạm trước, còn vấn đề nhà ở sau này bố trí sau cũng được. Ở đây tôi cũng đã giao cho anh rồi, bên phòng chính trị còn rất nhiều việc, tôi cũng phải đi rồi, có gì cứ hỏi tôi, bất cứ lúc nào tìm tôi cũng được. Chúng ta kế thừa quá khứ gợi mở tương lai cũng coi như là anh em rồi.

Câu nói này đã làm cho lòng Hoàng Húc Dương vui mừng, mặc dù mình còn chưa trở thành thư ký chính thức, nhưng nghĩ đến cảnh tượng trong nhà mình. Hoàng Húc Dương do dự một chút nhưng không từ chối mà gật đầu. Lời lẽ khẩn thiết nói:

- Trưởng ban thư ký Dịch cảm ơn anh!

Dịch Quân lúc này cũng hơi sửng sốt, sau đó cũng mỉm cười vỗ vai Hoàng Húc Dương nói:

- Cảm ơn cái gì? Đều là người một nhà, sau này anh sẽ biết, tính tình của sếp chúng ta thật sự không thể hiểu rõ, nói tóm lại đều là một, không nên biết thì không cần biết, như vậy là được rồi.

Nhìn bóng Dịch Quân đi khỏi, Hoàng Húc Dương lại thở dài một hơi. Nếu như đây không phải là câu nói cuối cùng, e rằng Trưởng ban thư ký Dịch cũng sẽ không nói cho mình biết tính tình của chủ tịch Nhiếp, làm việc quả nhiên phải cẩn thận, phải khiêm tốn một chút mới được ah.

Đang suy tư, Hoàng Húc Dương cũng đã ngồi vào vị trí thư ký rồi. Lúc này chiếc điện thoại màu trắng trên bàn vang lên, đây là điện thoại riêng của chủ tịch, lập tức Hoàng Húc Dương không dám chậm trễ, nhấc máy lên, rất cung kính nói:

- Chủ tịch, ngài gọi tôi.

Trong điện thoại giọng nói của Nhiếp Chấn Bang truyền qua:

- Húc Dương, lịch trình ngày mai Trưởng ban thư ký Dịch đã bố trí cả rồi, phải đi tham dự lễ khởi công ở tập đoàn dệt may khu Quý Thành. Trên bàn có tài liệu của lễ khởi công lần này. Cậu xem qua đi, viết một bài phát biểu đến chiều lúc tan làm đưa cho tôi.

Nghe giai điệu bận rộn trong điện thoại truyền đến, Hoàng Húc Dương trong lòng cũng lo ngại. Đây coi như lần thử thách đầu tiên của mình, trầm tư một lát Hoàng Húc Dương cầm điện thoại lên gọi điện về nhà, giọng nói của bà xã Húc Dương, Lý Phần rất nhanh truyền qua. Hoàng Húc Dương bên đầu bên này cũng nói ngắn gọn nói:

- Phần, bây giờ em đi chợ nấu cơm, bạn học cùng trường Đại học Bắc Kinh của anh đúng lúc cũng thuyên chuyển công tác đến thành phố Lương Khê, tối nay anh ấy đến nhà mình ăn cơm tối, đừng tiết kiệm, thức ăn phải thật ngon đấy nha.

Từ điểm này có thể thấy, Hoàng Húc Dương làm việc gì ra việc nấy, công tư rõ ràng, bản thảo chắc chắn một tiếng rưỡi sẽ viết không xong, đợi đến năm giờ sau khi viết xong gọi điện thoại mua đồ ăn về làm cơm cũng quá gấp, bây giờ gọi điện trước đương nhiên là tốt nhất.

Hơn nữa Hoàng Húc Dương không nói rõ ràng thân phận của Nhiếp Chấn Bang, chỉ nói là bạn học cũ, điểm này cũng cho thấy sự điềm đạm, chín chắn của Hoàng Húc Dương.

Hai phòng làm việc cách nhau một bức tường, cửa phòng lại khép hờ. Tất cả những gì Hoàng Húc Dương nói Nhiếp Chấn Bang đều nghe được hết, mỉm cười, hiển nhiên Nhiếp Chấn Bang đối với người thư ký bạn học cùng này rất hài lòng. Trên thực tế Hoàng Húc Dương lại không biết Nhiếp Chấn Bang sớm đã chấp nhận rồi nếu không Dịch Quân cũng sẽ không bố trí nhà ở nhanh như vậy.

Thời gian trôi đi rất nhanh, sắp đến năm giờ Hoàng Húc Dương cuối cùng cũng viết xong chữ cuối cùng. Toàn bộ bài phát biểu, không quá dài nhưng lại rất đại chúng. Khi viết, Hoàng Húc Dương cũng đã suy xét lựa chọn rất kỹ, đã vậy còn sửa đổi hai lần. Suy xét đến dân chúng khu thành Cổ, bài phát biểu có thể nói là mọi người đều có thể hiểu, đọc bài phát biểu Hoàng Húc Dương cũng rất hài lòng.

Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng từ bên trong đi ra, trong tay sách cặp táp, Hoàng Húc Dương lập tức cầm bản thảo đi lên đưa cho Nhiếp Chấn Bang và rất tự nhiên cầm chiếc cặp táp từ trên tay của Nhiếp Chấn Bang nói:

- Chủ tịch, ngài xem qua bài phát biểu một chút xem..

Nhiếp Chấn Bang cầm bài phát biểu đã mỉm cười nói:

- Húc Dương, cậu là nhân tài tên tuổi lẫy lừng của lớp Trung văn 2 chúng ta, bài phát biểu không cần cần xem luôn, trước tiên đến nhà cậu ăn cơm đã, bài phát biểu để lên xe xem sau đi.

Theo sau Nhiếp Chấn Bang giữ khoảng cách nửa bước chân. Đóng cửa phòng hai người một đi trước một đi sau đi ra. Khoảng cách nửa bước đây cũng là một quy tắc, cũng đã trải qua thực tiễn. Bởi vì có người đã từng nghiên cứu, nếu như đi ngang hàng có chuyện gì phản ứng sẽ chậm đi năm giây. Khoảng cách nửa bước đây là khoảng cách thích hợp nhất, còn như ai đi sóng đôi, đó là kẻ ngốc. Cùng đi sóng đôi với lãnh đạo đây không phải tự tìm phiền toái sao?

Cả quãng đường không phải chỉ có nhân viên làm việc mà mọi người đều nhìn rất hâm mộ Hoàng Húc Dương, thậm chí mấy lãnh đạo trong Ủy ban nhân dân thành phố sau khi chào hỏi chủ tịch Nhiếp còn gật đầu chào hỏi mình một cách lịch sự.

Trước đây những vị lãnh đạo này trong mắt Hoàng Húc Dương luôn là những người trên cao không thể với tới. Bây giờ lại mỉm cười chào hỏi, điều này làm cho Hoàng Húc Dương lại có một chút xúc động.

Ra khỏi trụ sở Ủy ban nhân dân, xe số hai đã chờ ở ngoài cổng, Hoàng Húc Dương nhanh bước lên trước một bước mở cửa xe, đợi Nhiếp Chấn Bang ngồi vào xe rồi lúc này mới lên ngồi ghế bên cạch lái xe.

Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng giới thiệu nói:

- Thanh Sơn hai cậu làm quen một chút đi, đây là thư ký mới của tôi Hoàng Húc Dương, Húc Dương đây là cậu lái xe Dương Thanh Sơn. Là Quân nhân xuất ngũ, bản lĩnh rất cao, sau này các cậu sẽ giao lưu nhiều hơn.

Theo tiếng nói của Nhiếp Chấn Bang hạ xuống, Dương Thanh Sơn liền chủ động đưa tay ra nói:

- Anh Hoàng về sau chiếu cố nhiều hơn.

Hoàng Húc Dương bây giờ cùng cười nói:

- Bí thư Dương khách sáo rồi. Nói ra anh là tiền bối nên để tôi nói câu này mới đúng.

Dương Thanh Sơn cũng cười:

- Anh Hoàng, cái gì mà thư ký Dương hay không thư ký Dương chứ, tôi chỉ là người thô kệch, không làm được người công tác văn hóa đâu, gọi tôi là Thanh Sơn hoặc là tiểu Dương là được rồi.

Chứng kiến cảnh tượng này Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười gật đầu, lái xe cũng có cách gọi khác, cuộc sống thư ký.

Hoàng Húc Dương nói như vậy cũng đúng, giữa lái xe và thư ký quan hệ tốt, đối với mình mà nói cũng rất quan trọng, biểu hiện của hai người làm mình rất hài lòng.

Xe chạy, với chỉ dẫn của Hoàng Húc Dương, xe đi vào khu Lương Sơn, xe dừng trước cửa một ngôi nhà nằm giữa khu Lương Sơn và vùng ngoại thành.

Lúc này Lý Phần từ trong nhà đi ra, nhìn thấy chiếc xe con màu đen trước mắt, ký hiêu xe ô tô và biển số xe của Lăng Lăng nổi tiếng đó. Lý Phấn đã kéo vội Hoàng Húc Dương, nói nhỏ:

- Húc Dương, không phải anh nói bạn học đến ăn cơm sao? tại sao bạn học của anh là người thế nào của Chủ tịch thành phố?

Nhìn người vợ đã chịu vất vả năm, sáu năm nay Hoàng Húc Dương có chút áy náy, nghĩ đến bây giờ mình cuối cùng đã hết cơn khổ, đến ngày sung sướng, lại có chút đắc ý nói nhỏ:

- Phần à, đừng đoán nưã, chủ tịch Nhiếp chính là bạn học của anh, là bạn cùng lớp.

Tiếng nói vừa hạ xuống, Lý Phần đã há to miệng, vẻ mặt nghi nghờ nói:

- Bạn của anh là Chủ tịch thành phố, Hoàng Húc Dương có phải anh đang nói khoác không đấy??
Bình Luận (0)
Comment