Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 1012 - Chương 1013: Làm Sao Ta Có Thế Chịu Đựng ...

Chương 1013: Làm sao ta có thế chịu đựng ... Chương 1013: Làm sao ta có thế chịu đựng ... Chương 1013: Làm sao ta có thế chịu đựng ...

Đi ngang qua một cửa hàng bán trái cây, chú Trương dừng xe máy: "Mua ít trái cây về nhà.”

Vào siêu thị trái cây, chú Trương biết con trai thích vải, nên mua trước hai kg.

Lại mua hai hộp mận, rồi đi đến quầy bán đào, mặc dù là siêu thị nhỏ, đào cũng được phân loại theo cấp, loại rẻ nhất một hai nghìn một kg, loại đắt nhất bảy tám nghìn một kg.

Chú Trương là thợ mổ heo, trong tay không thiểu tiền, nhưng ngày thường khá tiết kiệm, hắn định tiết kiệm thêm, hai năm nữa mua cho con trai một căn nhà ở An Thành.

Cho nên, bình thường khi mua trái cây, hắn thường chọn loại rẻ hoặc trung bình.

Lần này con trai về nhà, đương nhiên chú Trương không thể mua loại rẻ nữa, hắn trực tiếp chọn loại đào đắt nhất.

Kết quả bị Tiểu Trương ngăn lại.

Chú Trương nhìn Tiểu Trương, chỉ nghe hắn nói: "Ba ơi, đặt quá, mua loại rẻ hơn đi. "

Chú Trương giật mình, trong lòng có cảm giác không thể tả được, hắn nhớ rằng trước đây con trai mua đổ, lúc nào cũng muốn mua loại tôt nhât, giờ đã lên đại học...

Con trai đã lớn, biết tiết kiệm tiền rổi.

Nhưng mà, làm cha mẹ, sao có thể để con cái chịu khổ?

Chú Trương cười ha hả, lấy ra khí thế của thợ mổ lợn: "Hôm nay ăn loại đắt, ta không thiểu tiền!"

Hắn hào phóng, chọn vài quả đào. Tiếng xe máy "Âm ầm" vang vọng khắp khu nhà trệt ven sông.

Tiết Nguyên Đồng vừa nghe tiếng động, nàng đã biết đó không phải xe điện của mẹ, mà là chú Trương đã về. Khương Ninh không mở thần thức ra, vẫn nắm trên ghê nghỉ ngơi.

Chú Trương đến cửa nhà, dừng xe máy lại, Tiểu Trương thắc mắc: "Vừa rồi ở trước cửa nhà dì Cổ là ai vậy?" Hắn là hộ gia đình cũ ở đây, chỉ về nhà nghỉ hè làm thêm nên chỉ ở nhà vài ngày, không gặp được Khương Ninh. Chú Trương: "Đó là Tiểu Khương nhà bên cạnh, học sinh cấp 3, thuê nhà Tiểu Cổ."

Tiểu Trương nghe xong cũng không để tâm, chỉ là học sinh cấp 3 thôi, hắn đã là sinh viên đại học rối. Theo quan điểm của hắn, dưới đại học đều là kiến hôi.

Chú Trương múc một chậu nước, xách một túi đào ra cửa.

Tiết Nguyên Đồng chiếm chiếc bàn gô nhỏ với nước và sách vở, nàng đọc sách một lúc rồi đột nhiên nói với Khương Ninh: "Nhà hết củi rổi, chiều nay chúng ta ra sông nhặt cành cây khô đi!"

Tuy rằng phần lớn thời gian nấu ăn ở nhà sử dụng bếp ga, nhưng nễu muôn nâu món ăn ngon thì phải dùng bếp củi, đun bếp củi nấu món ăn ngon hơn.

Khương Ninh "Ừ" một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.

Tiết Nguyên Đồng: "Lần này ta muốn nhặt thật nhiều." Ừm."

“Ngày mai mẹ nghỉ, hấp bánh bao ăn.” Tiết Nguyên Đổng nói liên miên, " Một lần hấp rất nhiều, rồi cất trong tủ lạnh, như vậy sau này môi ngày chỉ cần hâm nóng lại là được rồi."

Giọng nói giòn tan vờn quanhtai - Khương Ninh, dê nghe thoải mái, hắn muốn ngủ một giấc.

Chú Trương hàng xóm vốn định rửa đào, nhìn thầy chó săn nhà hẵn ngồi xổm trước cửa Khương Ninh, mặt hắn tôi sâm lại.

Từ khi chó bị Khương Ninh đánh một lần, con chó kia giống như nhận Khương Ninh làm chủ, ngày thường trừ giờ ăn về nhà, còn lại đếu canh cửa cho Khương Ninh.

Làm sao chú Trương có thể chịu được sự ẩm ức này? Hắn đào cũng không rửa, xách túi đi tìm chó.

Lúc chú Trương tới, tức giận đá con chó săn một cái, lại nghe được Tiết Nguyên Đồng nói về việc hâp bánh bao, hắn nhướng mày, nảy ra ý hay. Ngoài cười nhưng trong không cười: "Tiểu Khương, còn có Đồng Đồng, ta hỏi các ngươi một vấn để."

"Nếu hấp một cái bánh bao mất 10 phút, vậy hấp 10 cái bánh bao mẫt bao lâu?"

Tiết Nguyên Đồng lập tức trả lời: - "Vân là 10 phút, vì có thể hấp nhiều bánh bao cùng lúc mà."

Chú Trương: "Ăn một quả đào mất 3 phút, vậy ăn 8 quả đào mất bao lâu?" Tiết Nguyên Đồng nói: "24 phút, vì đào và bánh bao không giổng nhau, chỉ có thể ăn từng quả một.

Chú Trương nghe xong cười lạnh một tiếng, đặt túi xuống bàn gỗ, "Rầm!", giọng nói hùng hồ dọa người: "Bên trong có 8 quả đào, đền, ta xem ngươi mất 24 phút có thể ăn hết được không?"

Tiết Nguyên Đồng thầm nghĩ còn có chuyện tốt thể ư?

Khương Ninh lấy dao gọt hoa quả ra, giúp Tiết Nguyên Đồng gọt vỏ đào. Sau đó khóe mắt chú Trương muốn nứt ra, Tiết Nguyên Đổng dùng 24 phút, ăn hết 8 quả đào.

Nàng còn không quên nói lời cảm ơn, "Chú Trương, ngươi là người tôt!” Bảy tám nghìn một kg đào, quả ngon mọng nước mười phần, nhai giòn tan, chua chua ngọt ngọt, Tiết Nguyên Đồng chỉ nháy mắt đã ăn hết 8 quải Nàng rất lễ phép, còn trả lại túi nilon đựng đào cho hắn. Chú Trương giận dữ, môi mím chặt, hàm dưới hơi nhãc lên, cơ bắp toàn thân căng cứng, hắn chết cũng không nghĩ tới, Tiết Nguyên Đồng nhỏ vậy lại có thể ăn nhiều thể!

“Con mẹ nói”

Chú Trương vung tay, tức giận rời đi. Phía sau vọng đến tiếng nói chuyện của Tiết Nguyên Đồng: "Khương Ninh, chú Trương sẽ không tức giận chứ?”

Khương Ninh: "Yên tâm đi, chú Trương lòng dạ rộng rãi, không vì vài quả đào mà giận đâu."

Chú Trương nghe vậy, suýt nghẹn thở.

Tiết Nguyên Đồng bỏ vỏ đào đã gọt vào túi nilon, buộc chặt.

Sau khi chó săn lưng đen nhìn thấy, đầu chó duỗi ra, ngậm lấy túi nilon, định mang về nhà, để lá rụng về cội. Tiết Nguyên Đồng cho rằng hành động này quá có tính xúc phạm, vội vàng giật lại túi nilon.

Chú Trương về đến nhà, Tiểu Trương thây hai tay hắn trồng trơn, tò mò hỏi: "Ba, đào ba mua đâu rồi?"

Chú Trương không muốn mất mặt, bèn bịa ra một cái cớ: "À, thôi không nhắc đến chuyện đó nữa, đào hỏng nên ta vứt hết rồi. "

Tiểu Trương nghe vậy, hoảng hốt nói: "Vứt đi làm gì ạ, chúng ta quay lại chô người bán đòi tiến!"

Chú Trương không thèm để ý: "Tìm: hăn làm gì, hôm nay tâm trạng ta tốt, đi phát tài đây!"
Bình Luận (0)
Comment