Chương 1014: Đi thôi!
Chương 1014: Đi thôi! Chương 1014: Đi thôi!
Buổi trưa cơm nước xong, Tiết Sở Sở chủ động rửa bát.
Khương Ninh lại giống như đại gia ngối trên ghế nhỏ, cuộc sống hiện tại quả thật dê chịu. Cơm có Đổng Đồng nấu, bát có Sở Sở rửa, hắn chẳng cần động tay động chân.
Tiết Sở Sở thường ngủ trưa lúc 1 giờ 20, trong khoảng thời gian đó, nàng luôn học bài ở chô râm mát ngoài cửa. Tiết Nguyên Đồng ngổi bên cạnh - nàng, bật loa ngoài chơi game, Tiết Sở Sở vân có thể tập trung như cũ.
Sự tập trung của nàng rất mạnh, nếu không thì không thể từ một học sinh trường cấp hai thị trần nhỏ, chen chân vào lớp Thanh Bắc của trường Trung học sô 2 Vũ Châu.
Trong lúc đó, con trai chú Trương sát vách, Tiểu Trương sau khi cơm nước xong, mang dép lê ra ngoài đi dạo. Ngày đầu tiên trở về, thức ăn trong nhà quá ngon, khiến hắn ăn đến no căng bụng.
Tiểu Trương vốn muốn ngắm cảnh con đập, dù sao hắn cũng ở tỉnh lị An Thành một năm, sau khi lên đại học, hắn tự cho rằng tầm nhìn của mình đã mở rộng rất nhiều.
Lúc này, tâm trạng của hắn mang theo một chút soi mói, không thể nhịn được muốn so sánh Vũ Châu với An Thành.
Hai tay hắn chắp sau lưng, tạo ra vẻ ung dung tự tại, trong lòng hẳn cảm khái hàng vạn hàng nghìn: “Vũ Châu, Trương Như Vân ta, hôm nay lại trở về!"
Dù sao đây cũng là nơi hắn sinh ra và lớn lên, dù giờ đây hắn đã nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn, nhưng quê hương vẫn chiếm một vị trí quan trọng trong lòng hẵn. Trong nháy mắt, Trương Như Vân hào khí ngút trời, như vạn mã phi nước đại, một ngày nào đó hắn trở thành nhân vật phi thường, nhất định sẽ khiến con đập này tự hào về hắn. Hắn muốn xây đường xá, xây nhà cao tầng, xây siêu thị, khu vui chơi giải trí ở đây, để những người nghèo không . còn sợ hãi bóng tối và dơ bẩn nữa, để họ có thể sống một cuộc sống hạnh phúc.
Tiên y nộ mã thiếu niên lang, ai mà không biết Trương Như Vân]
Nghĩ đến đây, tâm trạng Trương Như Vân bông chôc lên đền đỉnh cao, đây chính là lòng dạ của hằn!
Trương Như Vân chìm đắm trong ảo tưởng, chậm rãi quét mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, lúc này, hắn nhìn thấy Tiết Sở Sở đang đọc sách ở đằng xa. Trương Như Vân như bị điện giật.
Đó là một cô gái như thế nào?
Rõ ràng nàng chỉ mặc đồng phục hè đơn giản mà thôi, nhưng lại rực rỡ đến chói mắt, gương mặt thanh tú, dáng vẻ trong sáng, mặc dù còn trẻ nhưng tỏa ra sự mát mẻ trong lòng người.
Làm cho Trương Như Vân trong cái năng oi bức của mùa hè, lại cảm thầy mát mải
Trương Như Vân không thể kìm nén được một sự tiễc nuôi: "Ta lão ngươi chưa sinhl"
Tiết Sở Sở thu hổi ánh mắt, nàng chỉ cảm thầy người trẻ tuổi kia đứng ngẩn người dưới ánh mặt trời thật kỳ lạ, không thấy nóng sao?
Trương Như Vân vội vàng về nhà soi gương, xác định hôm nay ngoại hình đã đạt tới hoàn mỹ.
Hắn tìm đến ba mẹ, nói bóng nói gió hỏi thăm: "Dãy nhà của chúng ta lại dọn đến một hộ nữa à?"
Chú Trương đang xem TV trả lời: "Nhà của dì Phàn bán rồi, bây giờ con gái nhà đó chắc đã về rối."
Trương Như Vân tiếp tục hỏi: "Dì Phan sao lại đi? Trước kia nhà nàng nổ lá, còn chia cho chúng ta không ít."
“Người ta sống ở nơi khác rồi." Thím Trương nói.
Trương Như Vân cháy nhà ra mặt chuột: “Nhà mới chuyển tới có lai lịch thể nào?"
Chú Trương không nghĩ nhiều như vậy, nói: "Khá ghê gớm đây, làm việc cho công ty dịch Trường Thanh." Trương Như Vân kinh hãi không thôi. Sống ở An Thành, qua những cuộc trò chuyện với bạn học, hắn hiểu rõ tầm ảnh hưởng to lớn của dịch Trường Thanh hiên nay, không nghĩ tới đập sông nho nhỏ, lại có công nhân viên chức của công ty này.
Chỉ là Trương Như Vân không cảm thầy có gì ghê gớm, anh ta học ngành xây dựng, càng già càng đắt giá! Tương lai hứa hẹn vô vàn điều tốt đẹpl
Dù là công ty lớn đến đâu, trong mắt sinh viên đại học cũng chỉ là vậy thôi. Thông qua nói chuyện phiếm, Trương Như Vần đã thu được thông tin về Tiết Sở Sở.
Hắn tìm cớ kết thúc cuộc nói chuyện, một bước hai bước ba bước, đền trước cửa nhà Tiết Nguyên Đồng. Đối với Tiết Nguyên Đồng, Trương Như Vần có chút ân tượng, một đứa nhóc, thỉnh thoảng có chào hỏi qua lại.
Trương Như Vân nặn ra nụ cười rạng rỡ nhất, chủ động nói: "Hắc, Tiết Nguyên Đồng, đã ăn cơm chưa?” Tiết Nguyên Đồng: "Ăn rồi."
"Năm ngoái vào lớp 10, năm nay lên lớp 11 rổi nhỉ?"
Tiết Nguyên Đồng: "Ngươi nói đúng đây."
Trương Như Vân mơ hồ phát hiện bầu không khí không đúng lắm. Hắn là sinh viên đại học, từng tham gia hội sinh viên, từng cùng với trưởng ban đi vận động tài trợ, từng dự khán hội thi hùng biện, từng đền viện dưỡng lão thăm hỏi người già. Hăn là trụ cột của thể hệ mới. Trương Như Vân tạo bầu không khi sôi nổi, nói đùa: "Hôm nay về nhà, ta có mua một Ít đào cùng ba. Nhưng ngươi đoán xem điều gì đã xảy ra? Toàn bộ đào đều bị hỏng, ba ta đành phải vứt hết. "
Tiết Nguyên Đồng im lặng vài giây, vẻ mặt đầy hoang mang: "Không thể nào, rõ ràng đào là bị ta ăn hết mà?" Trương Như Vân đi rồi, Tiết Sở Sở cũng đi học.
Tiết Nguyên Đồng và Khương Ninh về phòng xem phim.
Nàng nói với Khương Ninh: "Lớp chúng ta có rât nhiều người đi leo núi Thái Sơn vào ngày 10."
Khương Ninh: "Ngươi muốn đi không?” Tiết Nguyên Đồng hơi muốn đi cùng Khương Ninh, nhưng nàng không đủ tiền.
"Trời nóng quá, ta không muốn _ đâu~ " Tiết Nguyên Đồng thể thôt phủ nhận.
Khương Ninh cười mà không nói. Tiết Nguyên Đồng bị hắn nhìn trong lòng chột dạ, dứt khoát dịch chuyển một khoảng cách, ngổi thắng người, nhìn không chớp mắt.