Chương 1025: Uống say một trận (3)
Chương 1025: Uống say một trận (3) Chương 1025: Uống say một trận (3)
Đi dọc theo con đường, rất nhanh đến khách sạn, Tiết Nguyên Đồng vào phòng của Khương Ninh trước. Khương Ninh dạy nàng cách sử dụng vòi sen và bổn tắm, hai phòng đều đã được hắn dọn dẹp sạch sẽ, có thể yên tâm sử dụng.
Tiết Nguyên Đồng nhân cơ hội nói với hắn: “Khương Ninh, ngươi có thể uống ít rượu hơn được không, uống rượu không tốt.”
Nàng lấy ví dụ: “Trước đây ở trong thôn của ta, có người uống rượu ở tiệc cưới rồi bị chết, rất đáng sợ!”
Cái này đúng là thật, trước đây ở trong thôn của Khương Ninh cũng có người uống rượu rồi bị chết ở tiệc cưới, sau đó trên một bàn tiệc, mặc _ kệ ngươi có mời rượu hay không, môi người đều phải bổi thường hai vạn. Sau đó, phương pháp này ở chỗ bọn họ trở thành cách bổi thường phổ biến, số người uống rượu giảm hơn một nửa.
Khương Ninh thấy khuôn mặt nhỏ của nàng nghiêm túc, cổ tình trêu nàng: “Không sao, ta uổng rất giỏi." “Không được, ngươi không được uông rượu!” Tiết Nguyên Đồng nghiêm khắc nói, “Ngươi còn chưa đủ tuổi, chờ ngươi trưởng thành rồi hãy nói."
Khương Ninh: “Ta sẽ uống, ngày mai lại uông ba cân."
Tiết Nguyên Đồng tức giận: “Ngươi chăng để ta vào mắt gì cải"
Khương Ninh đột nhiên nhìn nàng chăm chăm, bên tai Tiết Nguyên Đồng bông nhiên yên tĩnh, chợt nghe hắn nói: “Ta để ngươi vào trong lòng."
“Đặt trong lòng sao?” Tiết Nguyên Đồng lặp lại. Trong lòng nàng ngọt ngào, còn ngọt hơn cả viên đường nàng từng ăn ở bệnh viện khi còn nhỏ.
Mặt mày nàng cong cong, làm bộ cười rộ lên, chợt, khuôn mặt nhỏ nhắn lại làm ra vẻ nghiêm nghị giống như mẹ nàng bình thường hay quở trách nàng: “Đã đặt trong lòng, hừm, vậy còn không nghe lời ta sao? Nếu ngươi uống rượu rồi xảy ra chuyện gì thì sao?”
Khương Ninh vừa định nói không thể nào.
Tiết Nguyên Đồng liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ của hắn, nói trước: “Nếu ngươi làm người khác xảy ra chuyện làm sao bây giờ?”
Đó là phải bổi thường, không chỉ là bồi thường tiền, mà còn rất đáng sợ nữal Không biết từ lúc nào, Tiết Nguyên Đồng đã đứng ở lập trường của hắn, suy nghĩ đến hậu quả thay cho hẳn. Khương Ninh vẫy tay: “Được được được, không uồng nữa."
“Hừ.” Tiết Nguyên Đồng ngẩng mặt lên, giông như đã thăng trận, đắc ý rời khỏi phòng.
Trong phạm vi thần thức của Khương Ninh, bên ngoài hành lang có một phụ nữ đang chuẩn bị đi ngang qua, có thể đụng phải Tiết Nguyên Đồng. Hắn thúc giục linh lực.
Người phụ nữ bỗng thấy cổ mình nhói đau, không thể không dừng lại.
Tiết Nguyên Đồng kỳ quái nhìn về _ phía nàng, không hiểu chuyện gì, rổi quẹt thẻ mở cửa phòng.
Căn phòng lập tức sáng lên, nhưng lại có vẻ trống trải.
Tiết Nguyên Đồng vừa gan dạ vừa nhút nhát, cấp hai cô dám một mình. ở đập sông, đợi mẹ làm ca đêm trở về. Nhưng khi học trường trung học số 4 ở Vũ Châu, nàng lại không dám đi đêm.
Thành phố xa lạ, căn phòng trống trải, trong nháy mắt Tiết Nguyên Đồng đã sinh ra ý nghĩ quay lại phòng của Khương Ninh.
Chỉ là, nàng lo lắng trở lại sẽ bị Khương Ninh cười nhạo, đành phải khẽ căn môi, ở lại, dù sao hôm nay cũng đã muộn, sắp đi ngủ rổi.
Đêm khuya.
Giường lớn ở khách sạn rất mềm mại, xét về độ thoải mái, còn hơn cả ở nhà. Thân thể nho nhỏ của Tiết Nguyên Đồng cuộn tròn trong chăn, điều hòa để 2⁄4 độ C.
Nàng lăn vài vòng trên giường lớn, muốn ăn vặt nhưng tiếc là đã đánh răng rồi.
Nàng nhắn tin cho Khương Ninh ở phòng bên cạnh: “Ngày mai ăn buffet, đừng quên đặt báo thức nhé." “Yên tâm đi."
“Ngươi đã từng ăn bữa sáng tự phục vụ chưa?” Tiết Nguyên Đồng hỏi. “Ăn rồi.”
“Ăn ở đâu?”
“Căn tin của trường chúng ta không phải sao, sáng có ba loại cháo cho ngươi chọn, còn có bánh bao và bánh ngọt nữa.” Khương Ninh nghiêm túc nói. Tiết Nguyên Đồng kinh ngạc: “Hả, chăng lẽ bữa sáng tự phục vụ ở khách sạn giống với ở căn tin?”
Những mong đợi của nàng lập tức giảm đi một nửa.
Khương Ninh: “Ngày mai ngươi sẽ biết."
Tiết Nguyên Đồng thấy gõ phím mệt quá, nên gọi điện thoại cho Khương Ninh, khách sạn có wifi, không lo tổn dung lượng.
Hai người ở nhà thường xuyên nói chuyện điện thoại, đôi khi Tiết Nguyên Đồng cô ý không cúp máy, muốn nghe tiếng ngáy của Khương Ninh rồi hung hăng cười nhạo hẵn, nhưng tiêc là hắn không ngáy.
“Đã 12 giờ rổi, sao ngươi chưa ngủ?” Khương Ninh đang xem ipad, hắn giầu trong nhân không gian mang theo, nếu không bây giờ chắc ipad đã bị Tiết Nguyên Đổng chiêm dụng. Tiết Nguyên Đồng quen thức khuya, nàng tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Ngươi không ngủ thì ta không ngủ được, ta đợi ngươi ngủ trước."
Khương Ninh: LÊ
Nhưng, mười phút sau.
Khương Ninh hỏi: “Ngủ chưa?” Không ai trả lời.
Hắn sử dụng thần thức, thấy Tiết Nguyên Đổng đã nhắm mắt, ngủ ngon lành.
Hắn âm thầm lắc đầu, linh lực nhẹ nhàng, giúp nàng đắp chăn.
Ngày hôm sau, ngày 11 tháng 7, trời có sương mù. Ban ngày trôi qua rất nhanh.
Buổi tối, thành phố ngập tràn ánh đèn.
Một nhóm người đi về phía Thái Sơn. Tiết Nguyên Đồng nói với Khương Ninh: “Sáng mai chúng ta ngăm mặt trời mọc xong, mau chóng trở về, không thể bỏ lỡ buffet sáng.”
Sáng sớm hôm nay, nàng ôm sự thất vọng bước vào nhà hàng khách sạn, kết quả phát hiện ra buffet sáng không phải như ở trường học, mà thật sự giống như nàng mong đợi, đủ các loại trái cây, đổ ăn, bánh bao, bánh quầy, điểm tâm, bánh ngọt, sữa tươi, sữa đậu nành, sữa chua, cái gì cũng cói
Tiết Nguyên Đồng cố ăn thật nhiều, ăn xong một bữa, trực tiếp bỏ qua cơm trưa, đến tổi mới ăn thêm chút gì đó để lót dạ.
Một bữa ăn khiến nàng nhớ mãi không quên.
Dương Thánh ở bên cạnh nghe thấy. thì buổn cười, nhưng mà, không thể phủ nhận rắng dù hương vị không quá xuất sắc nhưng buffet sáng rât phong phú.