Chương 1026: Người leo núi giỏi nhất
Chương 1026: Người leo núi giỏi nhất Chương 1026: Người leo núi giỏi nhất
Đi chơi mà, đương nhiên phải ngủ nướng ngon lành, rổi rời giường ăn sáng.
Nếu như không phải Khương Ninh ở khách sạn quá đắt, Dương Thánh thậm chí còn định vào ở.
Hoàng Trung Phi chỉ vào cửa hàng sáng đèn bên đường: “Mọi người mua ít đổ ăn vặt bỏ vào túi, thịt bò khô, thanh chocolate, lạp xưởng hun khói."
Đường Phù hỏi: “Trên núi có bán cơm không?”
Nàng quen mang hành trang nhẹ, chỉ mang một chiếc ba lô nhỏ xíu.
Hoàng Trung Phi: “Cơm thì chắc chắn có, vân để là khó ăn."
Bữa sáng tự phục vụ trên Thái Sơn, 10 tệ một người, hương vị khó nuôt. Nghe hắn nói như vậy, Đường Phù cũng chọn mua ít đồ ăn vặt.
Mọi người đi taxi, lái vào thành phố Thái vào ban đêm, hơn hai mươi phút sau, đến trung tâm du khách Hồng Môn của Thái Sơn.
Đèn hiệu khổng lổ hiện ra trước mắt, Tiết Nguyên Đồng nhìn dòng người đông nghịt phía trước, ngạc nhiên: “Đông người quái?”
Trong tưởng tượng của nàng, leo núi vào ban đêm phải rất vắng vẻ, nhưng một màn trước mắt lại náo nhiệt giống như đang đi chơi lễ hội vậy. Hoàng Trung Phi giải thích: “Thái Sơn hầu như là núi có nhiều khách du lịch nhất cả nước, mấy năm gần đây, môi năm có hơn ba triệu người leo núi, hôm nay dự kiến sẽ vượt qua bốn triệu lượt.”
“Trung bình mỗi ngày có hơn mười nghìn người, bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, một ngày mấy vạn người cũng là chuyện bình thường."
Tiết Nguyên Đồng mở rộng tầm mắt, hoàn toàn khác với những gì nàng tưởng tượng.
Hoàng Trung Phi tiếp tục nói: “Chúng ta sẽ xuất phát từ Hồng Môn, đi theo con đường kinh điển nhất, cũng là con đường các hoàng đề ngày xưa đi tế trời, trên đường có khá nhiều di tích cổ được khắc đá..."
“Đáng tiếc là buổi tối không nhìn thây."” Hắn tự giêu nói.
Đường Phù: “Ta thấy trên mạng nói, Thái Sơn chỉ cao 1500 mét, không cao lãm, tại sao hoàng đề không leo đỉnh Everest tê trời, như vậy oai phong hơn không?”
Dương Thánh châm chọc: “Ngươi muốn mạng của hoàng để thì cứ nói thăng."
Trong lúc mọi người đang thảo luận, một bà lão tiến lại gần, “Mua gậy leo núi không, năm tệ hai cây."
Đan Khải Tuyền khinh thường, “Leo núi thôi mà, cần gì phải dùng gậy leo núi?”
Quách Khôn Nam cũng từ chối.
Bên cạnh có một nam sinh đại học mặc đồ thể thao, khuyên nhủ: “Tốt nhất nên mua gậy leo núi nhiều người nói miệng thì giỏi lãm, leo đền đỉnh thì mệt muốn chết."
Đan Khải Tuyển không cho là đúng: “Ta là học sinh thể dục.”
Tuy hắn không phải là học sinh thể dục, nhưng biểu hiện trong các cuộc thi thể thao của hắn không thua kém gì những học sinh thể dục bình thường, chỉ là Thái Sơn, thì tính là cái lông gì?
Nam sinh đại học không nói gì thêm. Mấy cô gái Giang Á Nam nghe theo lời khuyên, đồng ý mua gậy leo núi, ở những chồ này có thể mặc cả, Đường Phù quyết định ra tay.
Dương Thánh kéo nàng lại, tự mình ra mặt.
Cuối cùng mua 8 cây gậy leo núi với giá 15 tệ, trung bình chưa đến 2 tệ một cây.
Ngoại trừ Đan Khải Tuyền và Quách Khôn Nam, mọi người ai cũng có một cây.
Ngoài ra, bọn họ còn mua đèn pin, năm tệ một chiếc.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ.
Mọi người từ trung tâm du khách Hồng Môn, tiền vào Thái Sơn, chính thức bắt đầu leo núi ban đêm.
Tiết Nguyên Đồng nhìn quanh, toàn là người, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Khương Ninh bên cạnh, sợ nhiều người quá, lạc mất hắn.
Tiết Nguyên Đồng mặc bộ đồ thể thao giản dị, Khương Ninh lấy ra “thần hành phù”, sau khi ẩn hình, dán ở trên lưng của Tiết Nguyên Đồng, rồi kích hoạt thần hành phù. Đây không phải thần hành phù bình thường, mà đã được Khương Ninh cải tiến, có thể chậm rãi phát huy hiệu quả, khiến người sử dụng khó phát hiện.
Đan Khải Tuyền bước lên từng bậc thang, còn có thời gian nhìn ngắm các cửa hàng náo nhiệt xung quanh, bán ngọc thạch, bán nước, bán kem, bán trái cây, cái gì cũng có, cảm giác không phải đang leo núi, mà giống như đang dạo phố đá.
“Khương Ninh, trong túi ngươi có gì?" Đan Khải Tuyển thắc mắc, hắn chỉ mang một cái túi nhỏ, bên trong có hai chai nước.
“Nước, và một số đồ ăn.” Khương Ninh trả lời.
Đan Khải Tuyền thấy hắn có hơi không thông minh, mang nhiều đồ như vậy, quá cổng kềnh, không thoải mái như hẳn.
Mọi người tiếp tục đi về phía trước, vào ban đêm, xung quanh bậc thang leo núi đều tối đen, không nhìn thây cảnh sắc gì, chỉ có ánh đèn pin của một số người thỉnh thoảng lóe lên, mới thầy được chút ít.
Người leo núi quá đông, dọc theo đường đi toàn là người, muốn đi nhanh cũng không được.
Đan Khải Tuyền: “Lớp trưởng, lát nữa lên đến đỉnh núi rối, vân còn nhiều người như vậy sao?”
Hoàng Trung Phi nói người còn nhiều hơn. Đan Khải Tuyển có chút há hốc mồm. Mọi người theo dòng người leo núi, thể lực Du Văn bình thường, đi được mười mầy phút, đã cảm thấy hơi mệt mỏi.
Ai bảo lớp trưởng ở phía trước, Du Văn căn răng tiễp tục.
Càng đến gần điểm tiếp theo, phía trước truyền đến một loạt tiểng ổn ào, có người hô: “Đền rổi, đến rồi." Du Văn thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói: “Lên tới đỉnh núi rổi?” Đổng Thanh Phong hướng dẫn trước, hắn trả lời: “Phía trước là cổng soát vé Hổng Môn, điểm xuất phát leo núi."
Du Văn phục rồi.
Soát vé xong, người vẫn đông như cũ, có vẻ rất chật chội, Khương Ninh mở rộng linh lực, để cho những người xung quanh tránh xa hắn một chút. Thời gian trôi qua, ban đầu mọi người còn không cảm thấy mệt, nhưng nửa tiếng, một tiếng, một tiếng rưỡi sau. Nhiều người leo đến đây, mổ hôi chảy đầm đìa, quần áo ướt đầm, chân tay rã rời.
Dương Thánh nhìn Tiết Nguyên Đồng nhảy nhót như thỏ con, còn có tâm trạng nói chuyện với Khương Ninh, vô cùng thắc mắc, nàng không mệt sao?