Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 1026 - Chương 1027: Người Leo Núi Giỏi Nhất (2)

Chương 1027: Người leo núi giỏi nhất (2) Chương 1027: Người leo núi giỏi nhất (2) Chương 1027: Người leo núi giỏi nhất (2)

Tuy là thể lực của Dương Thánh không tồi, cũng cảm thấy mệt mỏi, Đường Phù chân dài ở bên cạnh cũng không còn nhịp nhàng như trước. Đan Khải Tuyền ngước nhìn dòng người phía trước, cố ý lớn tiếng nói: “Trời ạ, nhiều người quá, cản bước chân của ta, nếu không bây giờ ta đã lên đến đỉnh núi rồi."

Quách Khôn Nam đang nhìn chằm chằm vào một bóng lưng xinh đẹp phía trước, mặc dù leo núi mệt chết đi được, nhưng hắn phát hiện ra, hắn đã đến đúng chối

Dọc đường có rất nhiều em gái xinh đẹp, hơn nữa phần lớn đều rất trẻ tuổi, trong kỳ nghỉ hè, học sinh chiếm một phần lớn.

“Đúng vậy Tuyền ca, leo núi này quá nhẹ nhàng!” Quách Khôn Nam nói xong, hắn nhắm chuẩn khoảng trống, cô găng lây hơi, nhâc chân chạy lên bảy tám bậc thang. Hắn đứng trên cao, nhìn xuống em gái phía dưới, “Thật đẹp!

Du Văn và Giang Á Nam dìu nhau đi lên, chân quá nặng nề, Du Văn hận không thể xuồng núi ngay bây giờ, nhưng tiếc là không được, đã leo đền đây rồi, sao có thể kiểm củi ba năm thiêu một giờ được

Nàng muốn đứng trên đỉnh núi, cùng lớp trưởng ngắm mặt trời mọc lãng mạn.

Trên đường leo núi Thái Sơn, cứ mỗi đoạn đường lại có rất nhiều cửa hàng, ánh đèn, để mọi người nghỉ ngơi. “Phía trước đến hồ Thiên Các rồi.” Có tiếng nói trong đám đông.

Hoàng Trung Phi nói: “Hổ Thiên Các cao 700 mét so với mực nước biển, cách Trung Thiên Môn chỉ có 50 mét." Đan Khải Tuyền uống một ngụm nước, hai chai nước hắn mang đã uông hết, miệng rât khô, quyết định đến Trung Thiên Môn bổ sung nước. 50 mét này, mọi người đi rấtgian - nan, rõ ràng chỉ có 50 mét, nhưng rất xa, trong lúc đó Quách Khôn Nam đã hềt nước.

Khi biểu tượng kiến trúc của Trung Thiên Môn hiện ra, trong đám đông vang lên tiếng reo hò vui mừng mạnh mẽ: “Đền Trung Thiên Môn rồi, đền Trung Thiên Môn rổi!"

Đan Khải Tuyển vẫn giả ngầu như cũ: “Chỉ thể thôi à? Đây là nửa đường sao?”

Trung Thiên Môn tụ tập rất nhiều người, liêc mắt nhìn một cái, toàn là đầu người, vô cùng hoành tráng.

Đan Khải Tuyền giơ điện thoại lên, chụp lại kiến trúc của Trung Thiên Môn, đăng lên nhóm lớp để khoe khoang: “Hai tiếng đền Trung Thiên Môn, đơn giản chết đi được."

Hắn không nhìn những đợt sóng dậy, chuẩn bị tìm Nam ca cùng đi mua. nước, nhưng phát hiện không thầy Nam ca đâu.

Đan Khải Tuyền đi đến cửa hàng bên cạnh, rưng rưng tiêu 5 tệ, mua một chai nước suôi nông phu.

Hắn định mua nước táng lực, nhưng tăng lực bán 10 tệ, hắn trèo cao không nổi.

Chân Du Văn như nhũn ra, tìm chỗ nghỉ ngơi, Tiết Nguyên Đồng hăng hái dạt dào đi dạo.

Ánh mắt Dương Thánh kỳ lạ, nàng. nhìn Tiết Nguyên Đồng, không thây nàng đổ một giọt mổ hôi nào.

Nàng có chút nghỉ ngờ, có phải đang nằm mơ hay không.

Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ mười lăm phút, quyết định đợi thêm năm phút, rồi tiếp tục lên đường.

Tiết Nguyên Đồng và Khương Ninh đi dạo một vòng, nhảy nhót trở về, nàng cầm một hộp nhựa, dùng nĩa nhựa ăn nho xanh, ai cũng có thể nhìn ra sự thoải mái và hưởng thụ của nàng. Giang Á Nam và Du Văn thấy nàng như vậy, con ngươi thiêu chút nữa trừng ra, không thể tin nổi: “Ngươi không mệt sao?”

Tiết Nguyên Đồng cũng ngạc nhiên, nàng há miệng nhỏ: “Các ngươi rất mệt sao?"

Đổng Thanh Phong không nhịn được nói: “Đó không phải là điểu hiển nhiên sao?”

Thể chất của hắn chỉ ở mức trung bình của học sinh trung học, đoạn đường trước còn dễ đi, từ từ leo lên, giống như dạo chơi trên đường lớn, chăng cần dùng đến gậy leo núi. Nhưng sau khi qua hồ Thiên Các, mỗi bước đi đều vô cùng đau đớn.

Tiết Nguyên Đồng dựa vào tảng đá ăn nho xanh, nhìn mẫy người khô miệng, Đổng Thanh Phong hỏi: “Ngươi mua ở đâu, bao nhiêu tiền?” Khương Ninh đáp: “Ta lấy từ khách sạn, tiện đường mang theo."

Đổng Thanh Phong nhìn thấy cái ba lô phổng lên sau lưng hắn, chân thành khen ngợi: “Ngươi thật giỏi, mang cả trái cây lên núi!”

Khương Ninh cười híp mắt: “Không chỉ có trái cây."

Tiết Nguyên Đồng chia vài quả nho xanh cho mọi người, nhưng người quá đông, môi người chỉ được ăn hai ba quả. Đổng Thanh Phong thấy Dương Thánh, Đường Phù và Giang Ä Nam thích ăn, hãn đứng lên đi đến quầy trái cây xa xa, trả 50 tệ, chủ quầy rưng rưng kiêm được 45 tệ.

Đổng Thanh Phong mua hai hộp trái cây nhỏ, chia cho mọi người cùng ăn. Ăn xong, mọi người tiếp tục lên đường.

Du Văn vừa mới đứng lên, bị gió núi thổi qua, quần áo ướt đầm lạnh lẽo vô cùng, cả người lạnh run, nổi da gà. Như thể đang ở trong cơn gió lạnh của mùa đông.

Hoàng Trung Phi nhìn quanh một vòng, hỏi: “Đan Khải Tuyển và Quách Khôn Nam đâu?”

Dương Thánh nói: “Đan Khải Tuyển nói Quách Khôn Nam bị lạc, hắn đang đi tìm ở phía trước, nói sẽ đợi chúng ta ở đó."

“Ù, chúng ta xuất phát thôi."

Nghỉ ngơi tổng cộng hai mươi phút, bây giờ đã gần một giờ sáng, còn chưa đi được mãy bước, mệt mỏi lại ập đền, Du Văn tuyệt vọng, nàng nhìn về phía Thái Sơn xa xa, trong lòng chửi thầm không ngớt.

Đi qua Trung Thiên Môn sáng đèn rực rỡ, qua một đoạn bậc thang, hai tay Du Văn chồng gậy leo núi, khó khăn di chuyển từng bước.

Bỗng nhiên, một bóng dáng nhỏ bé như thỏ, “vút” một cái lao lên, như cưỡi gió mà đi.

Du Văn ngẩng đầu lên, nhận ra đó là Tiêt Nguyên Đồng.

'Không, chuyện này không đúng! 'Thể lực của nàng sao lại tốt như vậy?' Du Văn nghĩ mãi mà không hiểu, càng thêm mệt mỏi...

Ban đêm, trăng tròn treo trên trời cao, ánh trăng sáng chiếu xuống mặt đất, trên bậc đá, trên đám đông người khắp núi non đồng bằng, soi sáng con đường phía trước.
Bình Luận (0)
Comment